Ra khỏi cổng Thụy Du cung, trước khi lên loan giá trở về Long Thần điện, Sở Cửu Khuynh xoay người lại nhìn Tiêu Dương Như, hơi thấp giọng nói: "Ngươi giúp trẫm trang điểm lại cho nha đầu đó giống như ngày thường đi."
Tuy không hiểu lắm nhưng Tiêu Dương Như vẫn cúi người nói: "Nô tỳ tuân chỉ!".
Nghe được câu trả lời vừa ý, hắn hơi nhếch khóe môi cười, loan giá cứ thế rời khỏi Thụy Du cung
Sở Cửu Khuynh đột nhiên có một ý nghĩ, hắn chỉ muốn bản thân mình là người đầu tiên, cũng là nam nhân duy nhất biết được dung nhan thật sự của nàng.
Chuyện này rất thú vị a...
...
Đợi Đình Nguyệt Hy tỉnh lại cũng là chuyện của hai ngày sau đó.
Nàng day day thái dương đau như búa bổ, khó khăn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu không nhầm thì hiện tại trời đã quá trưa luôn rồi.
Cửa phòng đột ngột mở ra.
Tiêu Dương Như cầm theo trên tay là một tô cháo nóng hổi, vừa nhìn thấy nàng tỉnh dậy đã vui vẻ chạy đến: "Nguyệt Hy, muội tỉnh rồi!"
"Như tỷ tỷ... muội..." Đình Nguyệt Hy hơi lắc lắc đầu để thanh tỉnh lại một chút, "Muội... ngủ bao lâu rồi?"
"Muội a, ngủ hết hai ngày rồi!" Đình Nguyệt Hy ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, bắt đầu giở giọng giáo huấn nàng: "Muội còn nhỏ như vậy mà đã dám uống Tam Bôi Túy rồi, tỷ tưởng muội sẽ không tỉnh lại nữa ấy chứ!"
Đình Nguyệt Hy giật giật khóe môi, nàng chỉ uống có mấy chén...
Mà cũng tại rượu ấy ngon quá thôi mà...
Bỗng lúc này, một tiếng réo gọi vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-hoang-de-hay-mau-quy-phuc-ta/869348/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.