- Mặc Nghiên công chúa, người nói vậy là không coi ta ra gì sao ? - Là tiếng nói quen thuộc này, dù cảm thấy ngữ khí toát ra vô cùng lạnh nhưng sao nàng cảm thấy trong lòng mình thật ấm áp. Triệu Lam - hắn đây là đang bảo vệ nàng sao ? Nàng giờ thật muốn khóc và chạy ngay đến bên hắn mà ôm cho thật chặt để hắn bảo vệ mình khỏi những con người kia.
Mặc Nghiên công chúa đứng như trời chồng, miệng ấp a ấp úng, ả không ngờ hắn lại bảo vệ nàng như vậy:
- Ta...ta...không...có...có ý đó đâu. Phải phải, ta không hề có ý đó. Ngươi đừng hiểu nhầm.
Hắn gằn giọng hơn:
- Vậy công chúa mau xin lỗi nương tử của ta đi. Ngươi như thế là phạm quy, ngươi dám nói xấu danh dự của Vân nhi!
Giọng ả ta càng ngày càng run hơn nhưng hàm răng vẫn nghiến chặt vì tức giận. Ả nhất định phải khiến nàng tuyệt vọng, nhất định phải để Thất Vương gia chán ghét nàng. Ả mím chặt môi, giọng điệu thay đổi đến chóng mặt:
- Vân nương nương, là ta có lỗi! Ta thực xin lỗi! Mong ngài không giận ta!
Nàng nghe cái giọng xin lỗi kia của ả mà không biết mấy phần là thực mấy phần là giả đây. Nàng nói tiếp:
- Mặc Nghiên công chúa có phải cũng nên xin lỗi Ngũ Vương gia không ?
Ả ta nghe nàng nói mà máu dồn lên não, hừ xin lỗi nàng ta đã là quá lắm rồi! Nay lại còn phải xin lỗi cái tên mặt lạnh kia nữa chứ!
Hoàng thái hậu lại lên tiếng:
- Nghiên nhi! Con mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-hoa-khoi-tin-hoc-lam-thiep/3258946/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.