* THÀNH UNG CHÂU*
Từ lúc Thiên Vương Lãnh Thần khỏi bệnh tính tình đối với tiểu Tuyết cũng không quá lạnh lùng như trước... không biết có phải là cảm kích nàng đã chăm sóc hắn lúc hắn bị bệnh không hay vì có đơn thuốc của nàng mà dịch bệnh giờ đây đã không còn phát tán tình hình dân chúng ổn định và bắt đầu sinh hoạt như bình thường hay là lý do nào khác....
Hôm nay như mọi ngày tiểu Tuyết đến phòng bếp để kiểm tra thức ăn cho những người còn đang nhiễm bệnh dịch... nàng không muốn có bất cứ gì cản trở việc về kinh của nàng nữa ở đây gần một tháng là quá đủ rồi... nhưng từ ngoài cửa bóng dáng Thiên Vương Lãnh Thần vội vàng chạy lại phía nàng trên tay còn bế theo một tiểu hài tử khoảng mười ba mười bốn tuổi... sắc mặt của đứa bé hình như không tốt.. chẳng lẽ là... tiểu Tuyết nhăn mày khó chịu trước ý nghĩ của mình... theo sau hắn là Trực Nhất vùa vào cửa đã lên tiếng nói....
'' Đông Phương tiểu thư.... mau cứu đứa bé này... hình như nhiễm phải bệnh dịch vô cùng nghiêm trọng..''
Thiên Vương Lãnh Thần sắc mặt cũng rất lo lắng cho đứa bé trực tiếp bế đến chỗ nàng... nhưng nàng không động đậy chỉ đứng đó khuôn mặt biểu cảm không quan tâm...
'' Tiểu thư mau cứu đứa trẻ này... tình hình rất nguy kịch sợ rằng không qua khỏi ngày mai...''
Hắn thấy nàng vẫn bất động thần sắc vội vã lên tiếng thúc giục... nàng nhàn nhạt nhìn đứa bé trong lòng hắn...
'' Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-gap-dinh-menh/2114120/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.