* NÚI THANH PHONG*
“ RẦM.... RẦM....RẦM....”
Tiếng những tảng đá lớn vỡ ra làm vang vọng cả một ngọn núi, làm chim chóc bay loạn xạ, những cây cổ thụ gần đó cũng thi nhau ngã xuống.
“ Bộp... bộp...bộp... hà hà hà... khá lắm đồ đệ trong hôm nay ngươi đã lên tới tầng thứ tám... ta có lời khen đấy..”
Mặc Lâm ăn xong một cái đùi gà vỗ tay tán thưởng tiểu Yên đang ở giữa chiến trường toàn đá vụn bụi bay mù mịt... toàn thân tiểu Yên đầy bụi, mồ hôi chảy xuống ướt cả lưng áo nhưng nàng cảm thấy không mệt một chút nào mà cảm thấy rất khỏe khoắn...
“ Chiều rồi ngươi nên về đi...”
“ Được... đúng rồi vài ngày nữa ta sẽ về kinh, nên không thể đến đây thường xuyên được, sư phụ người...”
Tiểu Yên còn chưa nói xong đã có một cái bóng nhanh như chớp lao đến ôm chầm lấy nàng...
“ Không được ta không cho ngươi đi.... ngươi đi rồi thường ngày ai nói chuyện với ta, ai đem đồ ăn ngon tới cho ta.... ta không cho ngươi đi...không cho ngươi đi...”
Cái gì thế này... sư phụ người giữ hình tượng một chút có được không, khóe môi tiểu Yên giật giật... Haizzz ai bảo nàng nhận một người như thế này làm sư phụ kia chứ, thật là không biết bây giờ nàng nên khóc hay nên cười đây a...
“ Hay ngươi cho ta đi theo có được không... ta ở một mình nơi này rất buồn chán a.... ta hứa sẽ không làm phiền ngươi đâu... được không... cho ta đi theo đi...”
“ Được rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-gap-dinh-menh/2114096/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.