“ Không...mẹ ơi..”Tiểu Yên giật mình thoát khỏi giấc mộng, tráng nàng ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt trắng bệt không còn sắc huyết. Tiểu Yên nhắm mắt che giấu đau thương trong mắt, khi nàng mở mắt ra chỉ còn lại sự lạnh nhạt, hờ hững và cô tịch thường trực. Lúc này, tiểu Yên khẽ đưa mắt quan sát xung quanh, đây là một khu rừng cổ xưa, không khí vô cùng trong lành nàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng...đây...đây là đâu...nàng đang ở trên máy bay cùng tiểu Tuyết và tiểu Linh mà? lúc đó máy bay bị nổ, nàng không chết sao? còn tiểu Tuyết và tiểu Linh đâu, sao các nàng ấy không ở cùng nàng cơ chứ??????.........
Trăm ngàn câu hỏi liên tục vang lên trong đầu nàng. Nàng tạm gác lại mọi thứ, từ từ đứng dậy, nhưng đột nhiên có một bóng người lao vút về phía nàng, nàng là ai cơ chứ sát thủ số 1 thế giới ngầm, với bản năng sát thủ nàng nhẹ nhàng lắc mình tránh thoát. trong lúc người kia còn chưa hồi thần, nàng quan sát đánh giá: đó là một tên nam nhân khoảng 40- 50 tuổi, khuôn mặt bên má trái có một vết sẹo lớn làm cho khuôn mặt vô cùng dữ tợn, da đen. Nàng nhìn xuống...cái gì...trang phục gì thế này...đóng phim sao???
không...từ từ đã...với chỉ số IQ cực cao của mình, nàng kết luận mình...xuyên không...sao có thể...
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ, tên nam nhân kia đã nhìn nàng với ánh mắt thèm muốn, miệng còn chảy cả nước miếng nhìn chằm chằm nàng.
“Oa, tiểu mỹ nhân a...”
Giọng nói của gã nam nhân kia thành công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-gap-dinh-menh/2114086/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.