Hai người phía trước lại cảm thấy họ ở ngoài sau trêu ghẹo nhau đến mức nóng trong người, phải mở cửa sổ ra hạ hỏa.
Cho nên cũng không kêu lạnh, cứ như vậy mà âm thầm chịu đựng.
Người có vợ tốt thật.
Bọn họ bắt đầu âm thầm nhìn Lận Xuyên với đôi mắt hình viên đạn, không có anh em gì nữa.
Suốt đường đi này quả thực rất khó cho Lận Xuyên, không phải vì vết thương đau như thế nào, mà là vợ quá cưng chiều anh, gần như là trông chừng anh, không cho anh gặp phải một chút nguy hiểm nào, hơn nữa còn bị thúc ép cả một đêm.
Vốn dĩ đến nửa đêm là ba người bọn họ sẽ đến công xã, nhưng mà Tô Tô cảm thấu như thế thì khó cho Lận Xuyên quá.
Chân anh đang bị thương, lỡ như ngồi lâu rồi để lại bệnh tật gì đó thì phải làm sao.
Cho nên cô kiên quyết không đồng ý chạy xe ban đêm nữa, nhất định phải để cô bỏ tiền ra thuê nhà nghỉ ngủ lại một đêm ở huyện thành. Hai phòng, bởi vì là quân nhân nên rất dễ dàng có thể thuê được phòng. Sau đó cô với Lận Xuyên một phòng, Lận Đông Hà với chiến sĩ nhỏ một phòng. Vốn dĩ là không có chuyện gì.
Nhưng mà buổi tối Lận Xuyên phải đổi thuốc, anh hì hục cả buổi muốn tự đổi, nhưng mà hi vọng Tô Tô quay người sang chỗ khác.
Tô Tô lườm mắt với trời, nói: "Một người đàn ông như anh mà sợ cái gì, ngày kết hôn hôm đó, không phải anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ga-cho-anh-linh-xui-xeo/3731760/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.