Lận Xuyên nhìn Tô Tô một cái, giọng nói nhỏ xuống tám độ:
"Thế thì ngày mai nha, ngày mai làm thủ tục xuất viện, đến lúc đó lấy thêm vài cái chăn đặt lên xe ngồi."
"Em đi hỏi bác sĩ thử."
Tô Tô lườm Lận Xuyên một cái, bọn họ nói thì sao có thể tính được, chuyện này vẫn phải để bệnh viện quyết định.
Người ở thời đại này khá rắn chắc khỏe mạnh, bác sĩ nghe Tô Tô nói xong thì cười nói cho cô biết, chỉ cần cẩn thận đừng quá rung lắc thì Lận Xuyên có thể xuất viện, chỉ có điều nằm thích hợp một chút là được.
Tô Tô nghe nói ghế sau của xe jeep ở thời này rất rộng rất thoải mái, đến lúc đó Lận Đông Hà với tài xế ngồi phía trước, còn cô có thể kiểm soát Lận Xuyên, không cho anh ngồi quá lâu.
Tính cách của người đó, cô cũng xem như là nhìn ra rồi, không mặc cả, nói cái gì là cái đó. Có điều khi ở bên cạnh cô thì đỡ hơn, nhưng mà tuyệt đối sẽ không từ bỏ suy nghĩ muốn về nhà sớm.
Nếu như bác sĩ đã nói không nghiêm trọng thì về nhà sớm chút, ở nhà tự mình phục vụ có 16 còn có thể khỏe nhanh hơn chút. Nghĩ như thế, cô cũng đồng ý rồi, nhưng mà lúc quay về cô vẫn nghiêm mặt dặn dò một trận mới cho Lận Xuyên ngày mai xuất viện.
Buổi tối cô lại quay về nhà nghỉ nghỉ ngơi, còn Lận Đông Hà thì ở bệnh viện ngủ tạm, dù sao thì bên cạnh cũng có một giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ga-cho-anh-linh-xui-xeo/3731758/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.