Nhưng mà Tô Tô lập tức nghiêm mặt nói: 
"Đừng đưa em chứ, em ăn nó thì lát nữa sẽ không ăn nổi táo nữa đâu, em muốn ăn táo." 
Mấy từ cuối có mang vài phần hờn dỗi, dáng vẻ như sắp tức giận vậy. 
Lận Xuyên chỉ có thể thu tay về lại, cô vợ nhỏ muốn ăn vặt, hay là sợ anh chưa ăn no cố ý nhường cho anh. 
Dù thế nào thì trong lòng anh vẫn vô cùng cảm động, chỉ với vài miếng đã ăn xong nửa cái màn thầu rồi, sau đó anh lau miệng nói: 
"Vợ, lát nữa ăn nhiều táo vào, không đủ thì anh bảo Thường Dược Tiến đi mua." 
"Được, em thích ăn táo nhất." 
Đã no rồi, ăn một quả là được rồi, làm sao có thể ăn thêm nhiều được nữa? 
Nhưng mà, cô có chút chột dạ, nhìn Lận Xuyên cảm động đến mức khóe mắt đỏ ng, giống như cô đã làm chuyện tốt động trời gì vậy. 
Cô vội vàng cầm hộp cơm đi rửa, thuận tiện trò chuyện vài câu với người nhà bệnh nhân khác. 
Còn Lận Đông Hà trong phòng bệnh thì nói: 
"Đồng chí Tô mặc dù tuổi nhỏ, nhưng thật sự rất hiểu và ủng hộ anh." 
Lận Xuyên gật đầu, nói: 
"Vốn dĩ tôi không muốn nói øì, nhưng nếu như lần này cậu đến thì cũng chứng minh được chúng ta vẫn là họ hàng, cho nên tôi nhắc nhở cậu một câu. Thanh niên trí thức Tần đó không hợp với cậu, lòng cô ta không ở thôn chúng ta." 
"Tôi cảm thấy ai cũng không muốn cả ngày ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ga-cho-anh-linh-xui-xeo/3731756/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.