Nhưng không ngờ trung đội trưởng đó cũng không biết uống nhầm thuốc gì, bất chấp trễ nhiệm vụ nửa tiếng để mua cho cô một tấm vé, sau đó nói với Lận Đông Hà:
"À đồng chí Lận, thật sự ngại quá, tối nay chúng tôi chỉ mua được một vé. Ngày mai có một vé, anh có thể đợi đến mai rồi lên xe không?"
"Được." Lận Đông Hà đồng ý rất sảng khoái.
Sau đó Tô Tô không nói một câu nào với Lận Đông Hà và đã được sắp xếp lên xe, sau khi lên xe cô mới biết anh lính đó mua cho mình là vé giường nằm, những điều này đều không có nói với Lận Đông Hà.
Mấy người làm lính này, cũng không hoàn toàn là thật thà, trung đội trưởng này vô cùng thông minh, thật sự là chăm sóc tốt cho chị dâu của mình mà không đắc tội người khác.
Bởi vì lúc trước cô có xem qua phiếu anh ta đưa cho Lận Đông Hà, đó là vé ngồi.
Cô ngồi lên xe rồi mới chợt phát hiện mình vẫn chưa cảm ơn người ta, thôi vậy, đến lúc đó nói cho Lận Xuyên biết là được.
Ân tình giữa đàn ông với nhau vẫn nên để anh trả thì thích hợp hơn.
Nhưng mà, giường nằm ở thời đại này cũng không tốt mấy, còn không thoải mái bằng xe khách sau này.
Chẳng qua là có thể nằm, không cần phải chen tới chen lui với người khác.
Dù sao thì giao thông bây giờ cũng không được phát triển lắm, cho nên tàu hỏa rất chật chội.
Nếu như là ghế ngồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ga-cho-anh-linh-xui-xeo/3731744/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.