May mà Lận Đông Hà cũng xem như là người đã từng trải, nhưng anh ta cảm thấy bộ quần áo này của cô gái trước mặt, ngay cả nhà lãnh đạo lớn nhất mà anh ta từng gặp cũng không mặc như vậy được.
“Chào cô, cô là đồng chí Tô sao? Tôi tên Lận Đông Hà, là đội trưởng đội sản xuất của thôn núi nhỏ.”
“Chào anh, tôi là Tô Tô.” Cô rất lịch sự bắt tay với người này, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Tôi đã xem qua tài liệu của cô rồi, lúc trước công xã nói có một giáo viên đến xóa nạn mù chữ, nhưng mà chúng tôi đều không ngờ là một sinh viên đại học, thôn chúng tôi có khá nhiều người không được đi học, người mù chữ cũng rất nhiều, công việc thu hoạch cũng sắp kết thúc rồi, đến lúc đó mọi người có thể có thời gian đến công xã học tập rồi.”
“Ừm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Còn việc nữa là chỗ ở của đồng chí Tô Tô, chúng tôi dự định sắp xếp cô ở nhà thanh niên tri thức, có được không? Ở đó là nhà do thôn mới xây, khá ấm áp, hơn nữa nữ thanh niên tri thức cũng không nhiều, có ba……” Lúc Lận Đông Hà nói đến đây thì khẽ khựng lại một lát.
Lúc này mẹ Lận nói: “Đông Hà à, giường ở nhà thanh niên tri thức rất nhỏ, Tô Tô đến sợ là không có chỗ ở nhỉ?”
“Đúng, có hơi chật nhỉ.” Lận Đông Hà gật đầu đáp.
“Thế tôi, có thể ở nhà của bác gái không?” Tô Tô nhìn mẹ Lận một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ga-cho-anh-linh-xui-xeo/3731516/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.