Celtic thấy bình gốm trong nhà đã sử dụng gần hết, trong lòng tính toán nên đi đặt thêm, nếu không sau này không có chén ăn cơm mất.
“Celtic, ngươi sẵn tiện lấy chút dầu tặng cho đại thúc Barron đi". Cậu nghĩ thầm nhờ người khác làm đồ cho cũng phải tặng lại gì đó đúng không?
“Ừm.” Celtic tươi cười đầy mặt, dùng chén gốm lấy dầu, chuẩn bị đem cho đại thúc Barron.
“Ngươi đưa xong nhớ dặn đại thúc dầu phải làm nóng lên mới ăn được, còn có thể bảo quản rất lâu". Bạch Mục ở trước cửa động dặn dò Celtic rất kĩ.
“Đã biết.” Celtic khóe miệng nhếch muốn lên mang tai, nhìn bộ dáng của Bạch Mục đối với hắn mà xem, có phải rất giống bạn lữ của nhau không chứ! Celtic tâm trạng vui vẻ đi cho dầu. Đại thúc Barron lúc nhận dầu thấy mùi cũng khá thơm, nhất định nấu lên rất ngon cho xem, ông chưa bao giờ thấy món này, chắc chắn là sứ giả nghĩ ra, sứ giả thần thú thật khiến người ta trầm trồ.
Ban đêm Bạch Mục tiến vào không gian, cậu quyết định hôm nay sẽ đi vào rừng nhìn thử. Cậu men theo ruộng đi vào rừng, thảm thực vật trong rừng rất tươi tốt, nhưng hơi thiếu sáng nên có chút tối. Xung quanh yên tĩnh không hề có tiếng côn trùng kêu, cũng không có tiếng chim hót, kể cả tiếng gió thổi cũng không. Loại cảm giác này khiến cho cậu cảm thấy rất khó chịu, tựa như cả thế giới này chỉ còn một mình cậu.
Bạch Mục lắc đầu cho cái ý nghĩ đó biến mất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-duoc-thu-nhan-cuu-mang/2523046/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.