Quân Thiên thấy Tử Du bỗng dưng tỉnh lại càng trở nên kích động hơn, anh hai tay ôm lấy bả vai của cô rồi cúi đầu xuống òa khóc thật to.
Trong mắt Tử Du hình ảnh của Quân Thiên hiện tại, không khác một đứa trẻ to xác một chút nào cả, Tử Du lắc đùa ngán ngẩm, sau đó cô vô thức nhấc cánh tay lên vỗ vỗ nhẹ vào lưng của anh an ủi:
"Quân Thiên anh làm sao mà lại khóc nhè như một đứa trẻ con vậy, em không có hứng thú làm trâu già gặm cỏ non đâu."
Tử Du cô từ cái khoảng khắc nằm trong vòng tay của Quân Thiên nhảy xuống biển, cô đã nhận ra là mình đã thích Quân Thiên, cho nên bây giờ dù nhìn Quân Thiên rất trẻ con nhưng cô vẫn dịu dàng dỗ dành anh.
Còn Quân Thiên sau khi cô nói xong thì nước mắt ngừng rơi, sau khi đứng hình mất mấy giây thì anh nhanh chóng buông cô ra, đứng thẳng lưng nhìn vào ánh mắt của Tử Du sau đó căng thẳng hỏi:
"Em nói như vậy là em thích anh có đúng không Du Du?"
Tử Du không nói gì mà chỉ gật đầu, sau đó mỉm cười một cách vui vẻ không phủ định lại lời nói của Quân Thiên. Cô làm như vậy làm ngấm ngầm thừa nhận điều anh nói là sự thật, Quân Thiên sau khi hiểu ra được mọi chuyện liền lại lần nữa cúi xuống ôm choàng lấy Tử Du, rồi anh cứ thế ôm lấy Tử Du thật lâu và cười ngây ngô như một đứa trẻ.
Khi Tử Du đang yên lặng hưởng thụ cái ôm ấm áp của Quân Thiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cong-luoc-nam-chinh-la-canh-sat/869145/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.