"Có dung mạo xinh đẹp thì đã sao? Sinh ra đã ngậm thìa vàng là một thiên kim đại tiểu thư cành vàng lá ngọc cao cao tại thượng thì đã sao? Cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ bị vứt bỏ, không một ai yêu thương và quan tâm cả. Những thứ quan trọng tại sao đều tự rời bỏ tôi vậy?"
Sinh ra đã là con người xuất phát ở vạch đích so với tất cả những người khác Tử Du phải cố gắng hơn gấp ngàn vạn lần. Cô từ nhỏ đã tập làm quen với những khóa huấn luyện cường độ cao. Tất cả mọi thứ bao gồm cả cuộc sống của cô hằng ngày giống hệt như một con rô bốt đã được lập trình sẵn vậy, ngày nào cũng như ngày nấy lặp đi lặp lại một cách vội nghĩa.
Mặc Phong đã từng cho cô cảm nhận được như thế nào là tình yêu, nhiều thế nào là vẻ đẹp của cuộc sống. Nhưng giờ thì sao? Hắn vẫn phản bội cô! Hắn phản bội cô để về lại với người con gái ấy! Nếu hắn vốn vẫn luôn nhớ về người con gái khác thì đừng bao giờ đồng ý yêu đương với cô làm gì. Đồ khốn!
Ánh mắt vô thần của Tử Du bỗng dưng trở nên ngoan độc và tàn nhẫn. Nụ cười trên mặt của cô ngày càng sâu, không khí trong phòng dường như đóng băng lại. Cô chợt nhớ đến dưới gối mình có thứ quý giá gì liền rút ra một thanh đoản đao cổ kính được chạm trổ vô cùng tinh xảo. Tử Du cười lớn, nhìn thành đảo xinh đẹp trước mắt mình mà không kìm được lòng. Tiếng cười của cô vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cong-luoc-nam-chinh-la-canh-sat/869116/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.