Chương trước
Chương sau
Lăng Tử Mặc ngồi trước bàn làm việc châm chú vào tập hồ sơ. Mấy ngày nay anh điều tra về Đường Thiên Thư kết quả rất bình thường. Không giống người có thể hạ năm tên sát thủ mà không hề đụng một ngón tay. Cái cách thức mà cô sử dụng rất phi khoa học, anh đã bị trãi nghiệm rồi nên cũng không thể không tin. 
Cảm giác bị người khác điều khiển không hề tốt chút nào, trước giờ có anh điều khiển người khác chứ chưa ai điều khiển được anh. Nếu như chưa tìm được cách phòng tránh cô, anh sẽ không dám về nhà. Lỡ đâu cô dở chứng điều khiển anh đi nhảy lầu hay tự sát gì gì đó thì nguy.
Mỗ nữ nào đó âm thầm bị anh đưa vào danh sách động vật nguy hiểm vẫn đang vô tư vô lo ngồi chơi máy tính.
Hàn Băng Tâm vừa ăn nho vừa nhìn chỉ số lượt xem của đoạn clip mà cười tủm tỉm với thành quả của mình. Các trang web mà cô đưa đoạn clip lên lượt xem đã vượt kỉ lục của ca sĩ nỗi tiếng nhất nước. Tính ra bây giờ Trình Tố Tố cũng nỗi tiếng lắm ấy chứ, hehe!
Clip nỗi tiếng thì nỗi tiếng thật thế mà cũng chả ảnh hưởng gì lớn đến nữ chính. Cô ta được Thẩm Quân Cẩm thuê luật sư giỏi để bào chửa cuối cùng thắng cáo nên không bị bắt. Vì clip không có nguồn gốc rõ ràng, lại không có nhân chứng vật chứng đầy đủ, Thẩm Quân Cẩm lại làm nhân chứng thời gian chứng minh cô ta luôn có mặt trong buổi tiệc.
Thẩm Quân Cẩm còn sai người gở cái clip trên các trang mạng xuống và tìm địa chỉ ID của người đã tung đoạn clip lên nhưng không được. Với trình độ khoa học kỉ thuật của người tiên giới và ma giới cho dù người phàm có dùng tên lữa để đuổi theo cũng không kịp. Đoạn clip vẫn nằm im trên mạng với lượt xem ngày càng tăng.
Thẩm Quân Cẩm ngược lại vì do giúp đở Trình Tố Tố nên vướng vào nhiều tin đồn như "Kẻ sát nhân là người tình của tổng giám đốc", "Người tình bí ẩn của giám đốc tập đoàn thương mại quốc tế", "Tổng giám đốc bao che nhân viên làm điều xấu", "Nghi ngờ công ty Thẫm gia là tổ chức sát thủ",... vô vàng tin nhảm trên những tờ báo lá cải.
[Cô còn ở đây xem mấy cái nhảm nhí này, không lo đi làm nhiệm vụ.]_ thỏ hệ thống nắm kế máy tính mở miệng nhắc nhở.
Cô châm châm vào máy tính mở liên minh lên đánh không chú ý hệ thống "Ta tự có tính toán."
[Chờ cô tính đến bao giờ hả?]
"Vài ngày nữa đến kì hạn..."
[kì hạn?...]
___________________________
*Đường gia*
Ông Đường ngồi ở bàn làm việc nhìn hai người vừa vào phòng của mình.
⁃ Chào bác, lâu rồi bác khoẻ không?_ cô gái ngồi xe lăn nở nụ cười không tia ấm áp.
⁃ Mày...?_ Ông trừng lớn mắt nhìn cô như không thể tin vào mắt mình.
Hàn Băng Tâm quăng tập hồ sơ lên bàn làm việc của ông. Ông luống cuống mở ra xem, lật hết trang này đến trang khác ban đầu là ngạc nhiên rồi dần chuyển sang sợ hãi sau đó là tức giận xé rách giấy tờ.
⁃ Vẫn còn nhiều bản photo khác nếu muốn cứ liên hệ với cháu, cháu sẽ đem đến cho bác xé.
⁃ Mày... mày... sao... tại sao..._ Ông tức giận đến nỗi bệnh tim tái phát nói không thành lời. Một tay ông ôm chật ngực bên trái, tay còn lại cố lấy hộp thuốc trong túi áo. 
*Rầm*
Ông Đường té xuống ghế, thuốc đổ đầy trên sàn nhà. Vẻ mặt ông đau đớn cố gắng với tay lấy thuốc. Hàn Băng Tâm sai tên vệ sĩ nảy giờ vẫn đứng sau mình lại giúp đở ông. 
⁃ Tất cả thủ tục cháu đã làm xong, ngày mai cháu sẽ đến công ty mở cuộc hợp để nói rõ cho các cổ đông biết. Bác hãy giữ gìn sức khoẻ cần thận để mai còn chúc mừng cho cháu.
Nói xong, không đợi ông Đường trả lời cô và tên vệ sĩ đã đi mất. 
Ông thở hỗn hển ngồi trên ghế trừng mắt nhìn bóng lưng cô khuất sau cánh cửa. Mất... mất tất cả rồi, công sức ông bỏ ra đều đổ sông đổ biển.
⁃ Hahahahaaa...
Ông cười lớn, cười như điên như dại. Nhớ lại năm xưa, ông thua dưới tay anh mình và bây giờ thì thua con gái anh ta. Thật nực cười, cả cuộc đời ông chỉ thua họ hay sao.
⁃ Không, ta không thua, ta không thể thua như vậy được...
Đúng vậy, ông không thua. Anh ta thắng được một lúc thì sao chứ chả phải anh ta bây giờ cũng xuống mồ rồi sau, rồi con khốn tàn tật đó cũng sẽ xuống dưới đoàn tựu với anh ta thôi.
___________________________
Hàn Băng Tâm một đường về thẳng nhà của Lăng Tử Mặc. 
Tên vệ sĩ được cô hoá giải thuật thôi miên đã trở về làm việc của mình mà không hề nhớ gì. 
[Thật không ngờ, cô xem vậy mà nhìn thấu tất cả.]
"Hmn... ta mà."
[Trước đây cô đâu thông minh như vậy, lần nào cũng đợi tôi chỉ điểm.]
"Tại trước đây ta làm biến động não, ta thích cho ngươi tự nói."
[Ta lại không nghĩ vậy...]
"Haizz, ngươi nói nhiều quá. Ta đi tắm đây."
Bỏ con thỏ trên giường cô gọi hai nữ hầu giúp mình đi tắm. Hệ thống dù gào thét thế nào cô cũng không nghe vì cô đã đóng giao tiếp bằng suy nghĩ.
Cô không muốn nói nhiều với hệ thống nữa, càng nói càng lộ thêm thôi. Mà thấy vậy chứ cô cũng không thể ghét hệ thống được, nó tặng cô món quà quá hậu hỉnh mà. 
Theo như trong nguyên tác, Đường gia chỉ có một mình ông Đường nên 60 phần trăm cổ phần trong công ty đều là của ông ấy. Do sự xuất hiện của Đường Thiên Thư thế nên kịch bản bị thay đổi ông Đường có thêm một người anh tức là ba của Đường Thiên Thư. 
Hệ Thống muốn tạo tiền đề cho chủ nick hoàn thành nhiệm vụ, số cổ phần trong công ty được chia đều cho hai anh em, mà ba của Đường Thiên Thư đã chết nên tất nhiên cô là người hưởng phân nữa số cổ phần đó. Có nghĩa là cô và bác bây giờ ngang nhau về cổ phần 30-30. Còn lại chỉ là những cổ đông nhỏ không đáng kể. Nhưng cô chưa đủ tuổi nên cổ phần được chuyển giao cho bác tạm quản lý.
Sở dĩ lần trước cô bị ám sát là do Ông Đường chủ mưu. Ông ta muốn chiếm chọn 60 phần trăm cổ phần. Đáng tiếc kế hoạch không thành công. 
Cô ở nhà Lăng Tử Mặc không phải vì sợ mà chỉ muốn bình yên chút thôi, ông ta không thấy cô về cứ tưởng là cô đã chết cô sẽ tránh được nhiều phiền phức không cần thiết. 
Đến ngày hôm nay, ngày mà cô đủ 18 tuổi hoàn toàn có thể thừa hưởng lại tài sản của ba mình không cần người bảo hộ, cô bây giờ mới thật sự chiến đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.