Sau khi hạ đo ván tên râu ria xồm xoàm kia bằng một cú đá đẹp mắt, Lưu Tĩnh Văn dứt khoát xuyên thanh kiếm thẳng ngay cuống họng của hắn ta. Máu tươi úa ra ồ ạt, vết thương ngay vị trí hiểm địa khiến hắn chỉ có thể phát ra những âm thanh vô nghĩa rồi nhanh chóng tắt thở, hai mắt vẫn trợn trắng lên.
Chu Nghiên Vũ cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Có vẻ là cái chết đến đột ngột quá không kịp thích nghi đây mà.
Tên râu xồm dường như là phó thủ lĩnh, chỉ sau ả kia nên khi nhìn thấy hắn chết, vài tên đồng bọn của hắn lao tới chỗ chàng muốn báo thù.
Lưu Tĩnh Văn đứng chắn đằng trước nàng và Chu Thái phó đối chiến cùng bọn hắn. Chu Nghiên Vũ cũng vô thức che chở cha mình lùi sâu về sau, nép hẳn người sau lưng chàng.
“Làm càn! Đứng sau lưng ta!” Chu Cao Lãng gắt nàng một tiếng, đẩy nàng ra đằng sau ông. Nhìn tấm lưng gầy gò đã hơi già yếu nhưng vẫn cậy mạnh che chở nàng, Chu Nghiên Vũ vừa muốn cười, sống mũi lại vừa cay cay.
Lưu Tĩnh Văn phía trước thủ hộ rất kín kẽ, không tên nào tấn công được đến chỗ cha con nàng.
Dần dần, đám phản quân trong đại điện ngã xuống càng nhiều hơn.
Đúng lúc này, vị cứu tinh đến. Nhất phẩm Đô thống Lâm đại nhân, cũng chính là anh ruột Thái hậu, dẫn Cấm vệ quân và binh lính đến.
Chu Nghiên Vũ lúc này mới sực nhớ ra. Đầu buổi có thấy ông ấy, nhưng sau đó nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-co-gi-thu-vi-dau/2695447/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.