Thấy không còn gì nữa, Chu Nghiên Vũ cũng định hành lễ cáo lui. Có điều, Trình Hạo Hiên lại không để điều đó xảy ra.
“Nghiên nhi muội, ân sư cùng phu nhân đã hồi phủ, sao muội vẫn còn ở đây?”
“À, cha nương về trước. Ta có chút chuyện nên về sau.”
“Vậy trẫm cùng muội tiễn muội ra xe ngựa nhé. Ở đây cách cửa cung cũng không xa.”
Chu Nghiên Vũ thực sự ba chấm. Gì vậy cha, nàng chỉ muốn ngồi kiệu lắc lư ra tới cửa cung xong lại lên xe ngựa lắc lư về nhà thôi. Nàng đâu có nhu cầu “tập thể dục” đâu trời.
Nhưng nàng cũng đâu còn cách nào khác ngoài mỉm cười đi cùng chàng. Hừ, ai bảo chàng là Hoàng đế chứ!
“Chuyện ngày hôm nay cũng liên luỵ muội và ân sư nhiều quá. May mà 2 người đều không sao, nếu không ta sẽ ân hận lắm.” Trình Hạo Hiên nhẹ nhàng nói.
Nàng khinh bỉ trong lòng một tiếng. Cẩu Hoàng đế ngươi muốn bảo vệ ai còn khó nữa sao, căn bản lúc ấy ngươi chỉ quan tâm đến tình trạng của mình. Hơn nữa, hình như trong lòng ngươi cứ đinh ninh như thể cha con ta nhất định không sao vậy.
“Hoàng thượng không cần tự trách. May mắn là chúng ta được Lý Trạch Dương cùng Tĩnh Văn bảo hộ nên không sao cả đâu ạ.”
“Tĩnh Văn? Tĩnh Văn là Lưu công tử của thương đoàn Bạch Hạc đó sao?” Chàng hướng ánh mắt về phía nàng, có vẻ suy tư.
Nhưng nàng lại cứ nhìn đúng một đường thẳng, cứ thế đi tới, không hề để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-co-gi-thu-vi-dau/2695435/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.