*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Quân Hạo như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích, ngước mắt nhìn gương mặt xinh đẹp đang ửng hồng của cô gái trong lòng, mắt hơi tối lại, ẩn chứa cảm xúc không thể kìm nén được, hơi thở của hắn cũng nặng nề hơn.
Hắn không buông tay nàng ra.
Chẳng biết bao lâu sau, cuối cùng cặp đôi bên ngoài cũng ngừng, cô gái khẽ thở ra: "Ngươi mau về đi, đừng để điện hạ phát hiện.
Người đàn ông vẫn thèm thuồng: "Điện hạ không quan tâm tới ta đâu, khó khăn lắm mới tới đây được, nô tài hầu hạ Tam phu nhân thêm hiệp nữa nhé?"
Rõ ràng cô gái đã xiêu lòng: "Vậy đừng làm ở đây nữa, vào phòng đi, chẳng biết hồi nãy ta đè vào thứ gì, đau lắm"
Vân Hiểu Tinh thầm nghĩ, ngươi lăn cả vào thang của ta, không đau mà được à?
Thấy cô gái cho phép, người đàn ông lập tức bế nàng ta về phòng, không hề quay đầu nhìn, đương nhiên cũng không phát hiện bí mật trong góc.
Đèn trong phòng bị tắt, cuối cùng không còn tiếng động gì nữa.
Vân Hiểu Tinh không nghe thấy tiếng nữa, vội gạt tay hắn: "Đi hết rồi kìa!”
Tiêu Quân Hạo giật mình như vừa tỉnh giấc mộng, lập tức buông tay ra, khẽ hít vào rồi lùi lại hai bước, liếc thấy thang xếp dưới đất, hắn bỗng thấy tức giận, bèn vươn tay ra, bóp nát chiếc thang xếp kia!
Vân Hiểu Tinh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chong-vuong-gia-kho-bo/3437788/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.