Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bóng con rối chậm rãi đi tới từ sau bức bình phong, cầm một cái cây nhỏ, giọng nữ nhẹ nhàng hát: “Hoa sắp tàn, lá sắp rụng, cha vẫn phải ra ngoài, sao thứ này có thể tốt được? Thôi cứ quên đi, ta sẽ vứt nó đi!”

Có một cái bóng khác xuất hiện, trông oai phong khác thường, cuống quýt giành lấy cải cây kia: “Cha sắp về rồi, đừng vứt nó đi!”

“Cha nói mà không giữ lời, quanh năm không ở nhà, con cũng muốn xem xem ai đã bảo cha vắng nhà đấy! Ả! Cha! Có yêu quái tấn công vào nhà!”

“Ngoan nào, đừng sợ, xem cha đánh chết nó đây!”

Cảnh đánh nhau náo nhiệt kết thúc, bóng dáng nhỏ nhắn kia lại ôm cây xuất hiện, hát bằng giọng cô đơn: “Yêu quái kia quá đáng quá, cha ta đi đánh nó, chẳng biết khi cây cao ba trượng, cha có về nhà không?”
Càn Khang Để khẽ nhướng mày, lập tức nhìn Thái hậu, thấy Thái hậu đang ngồi im, hào hứng xem.

Một cái bóng khác chạy tới, hét bằng giọng khàn khàn: “Không hay rồi! Có người chết!”

Cô gái kia vội nói: “Người chết ở đâu?”

“Yêu quái vào thành, sắp gϊếŧ người rồi!”

Cô gái lập tức giận dữ: “Cha đi đánh yêu quái vẫn chưa về, lại có yêu quái ức hϊếp mọi người, ôi chà, mau cầm pháp bảo, đi bắt yêu thôi!”

Xung quanh lại nhốn nháo cả lên, chẳng biết khói mù bốc từ đâu lên, tràn vào cơ thể của một cái bóng, có tiếng hô hào: “Chắc chắn cô gái kia có yêu thuật, lại đây lại đây! Chúng ta đi tố cáo nàng ta, không cho nàng ta về nhà!”

Tấm màn được nâng lên rồi buông xuống, cô gái kia lảo đảo: “Ta cứu người rồi bị oan, cha ta vẫn chưa về, chẳng biết nơi nào có công bằng, để ta được về cố hương!”
Cùng với tấm màn, có sấm sét giáng xuống từ trên trời, yêu ma quỷ quái không còn chỗ trốn, sau chốc lát đã biến mất hết, chỉ còn một vùng tuyết lớn mênh mông.

Bên một cái cây vẫn sừng sững, có tiếng trẻ con gọi: “Về nhà đi, sao không về? Sao không về?”

Chẳng biết bao lâu sau, cuối cùng mới có giọng nữ nhẹ nhàng đáp lời: “Về! Về chứ! Trời quang mây tạnh, gột rửa Cửu Châu, diệt hết yêu ma quỷ quái, ta và cha cùng về nhà, thiên đạo thấu cho!”

Màn nâng lên rồi hạ xuống, tiếng chiêng vang lên, xung quanh lại trống trải.

Thịnh phi ngơ ngác nhìn, lau khóe mắt đã đẫm lệ: “Xem như kết cục tốt, chứ không thì cũng quá oan uổng.

Nét mặt Càn Khang Đế rất nghiêm nghị, im lặng một lúc lâu.

Thái hậu cũng thở dài, nhìn Hương Nhu: “Vở kịch này do ai biên soạn thế? Cũng rộn rã thật, gọi nàng ấy ra đây, bệ hạ muốn ban thưởng cho nàng ấy”
Hương Nhu hơi bối rối, đang định đi gọi người thì đã thấy Vân Hiểu Tinh rảo bước tới, quỳ trước Càn Khang Đề và Thái hậu nương nương: “Thần nữ múa rìu qua mắt thợ, khiến bệ hạ và Thái hậu nương nương chê cười rồi ạ.

Càn Khang Đế ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Vân Hiểu Tinh: “Là ngươi à? Sao ngươi lại ăn mặc thế này?”

Vân Hiểu Tinh lại dập đầu với Càn Khang Đế: “Bệ hạ, thần nữ bị oan!”

Trong đôi mắt già nua của Thái hậu xuất hiện vẻ ngạc nhiên, bà trầm giọng nói: “Hiểu Tinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con cứ nói với ai gia, ai gia sẽ phân xử cho con."

Thấy Thái hậu nói thế, Càn Khang Đế cũng không tiện phản đối, chỉ lạnh lùng nói: “Vậy ngươi nói xem, ngươi oan chỗ nào?”

Vân Hiểu Tinh cũng không dài dòng, lập tức ấm ức nói: “Hôm nay Lục Hoàng tử xông vào phủ của thần nữ, cứ bảo thần nữ đã hạ độc người trong phủ của ngài ấy, ép thần nữ giải độc! Thần nữ cũng không còn cách nào khác nên mới đi cầu kiến bệ hạ, cầu kiến Thái hậu nương nương, nhờ hai người phân xử công bằng cho thần nữ!” Ánh mắt Càn Khang Đế tối lại: “Nếu ngươi đã nói không liên quan gì tới ngươi, tại sao người của phủ Lục Hoàng tử cứ bảo là do ngươi làm?”

Vân Hiểu Tinh sửng sốt: “Lục Hoàng tử nói thế ạ? Chẳng lẽ là do hôm ở Hạ Bát Lý, Hiểu Tinh đã bắn tên côn đồ kia bị thương à... Mắt nàng đỏ hoe, cuối cùng cũng rơi lệ, cứ ngập ngừng mãi mà không nói gì: “Bệ hạ, Thái hậu nương nương, oan cho thần nữ quá ạ...

Càn Khang Đế nhíu mày với vẻ không vui: “Hạ Bát Lý gì cơ?”

Vân Hiểu Tinh dập đầu.

“Bẩm bệ hạ, Hạ Bát Lý là một khu ổ chuột trong Kinh Thành, ở đó toàn những gia đình nghèo khổ nhất, thần nữ cũng biết thường ngày mình hay hấp tấp không có chừng mực nên vẫn luôn muốn bù đắp, bèn nhân dịp này mua đất cho họ trồng trọt, còn xây thư viện. Chẳng biết đã đắc tội với đám lưu manh ở đó từ khi nào, thần nữ nóng tính nên đã ra tay, làm một người trong số họ bị thương. Không ngờ đám người đó lại có liên quan tới phủ Lục Hoàng tử, thần nữ cũng không ngờ Lục Hoàng tử lại vu oan thần nữ vì chuyện này!”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.