Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Quân Minh là Lục Hoàng tử, vẫn cần thể diện, chỉ cần thị vệ qua đó, chắc chắn hắn ta sẽ rời đi. Còn về phần người mặc đồ đen kia, với võ công của hắn, cộng thêm bom khói mà nàng cho, chắc việc thoát thân cũng không thành vấn đề.

Cho dù Triều Dương cung vắng đến mấy thì cũng là cung điện, không ngờ lại có người bắt cóc quý nhân ngay trước đại viện Hoàng cung!

Cung nhân gác cổng hít sâu, nói bằng giọng the thé: “Còn không mau đi đi! Mau bắt tên bắt cóc kia lại!”

Một nhóm thị vệ lập tức chạy đi.

Không được cưỡi ngựa trong cung, Vân Hiểu Tinh nhảy xuống ngựa, ném bừa dây cương cho một cung nhân rồi chạy về hướng Nam, tới thẳng tẩm cung của Thái hậu. Chưa đi được nửa đường, nàng đã nghe thấy có người bên cạnh kinh ngạc nói: “Vân Đại cô nương, sao cô lại tới đây?”
Vân Hiểu Tinh quay sang nhìn, nhận ra đó là Hương Ngọc – cung nữ chưởng sự phục vụ trong cung Thái hậu, lập tức nói: “Hương Ngọc tỷ tỷ, tỷ làm gì ở đây thế? Thái hậu nương nương đâu rồi? Đang ở trong cung hay ở tiểu phật đường?”

Trước đó nàng đã ở trong cung mấy ngày, quen với cả cung Thái hậu. Thấy nàng vội vàng như thế, Hương Ngọc không khỏi nói: “Hồi nãy Thịnh phi nương nương vừa mời Thái hậu tới Thanh Trì cung để ngắm hoa, trời trở gió nên nô tỳ về lấy áo choàng cho Thái hậu.

Vân Hiểu Tinh khẽ đảo mắt

Thái hậu đã cao tuổi, ngại đi lại, không ngờ hôm nay bà lại nổi hứng rời cung để đi ngắm hoa à? Ngắm hoa khi nào chẳng được, sao lại đúng vào lúc này chứ

Nếu nàng không gặp Hương Ngọc, sau khi nàng tới tẩm cung của Thái hậu, không thấy bà đâu rồi lại vòng sang Thanh Trì cung, ít nhất cũng phải mất thêm nửa canh giờ.
Trong nửa canh giờ này, chẳng biết Tiêu Quân Minh sẽ gây thêm rắc rối gì nữa!

Đó là sự trùng hợp, hay có người cổ tình sắp đặt?

Vân Hiểu Tinh khẽ híp mắt, liếc áo choàng trên tay Hương Ngọc rồi nói: “Để ta mang áo choàng qua đó thay tỷ tỷ tỷ đổi quần áo với ta, chúng ta chọc cho Thái hậu nương nương cười nhé?”

Hương Ngọc rất thích cách cư xử ngay thẳng và hào phóng của Vân Hiểu Tinh, cũng biết nàng được Thái hậu yêu mến nên bèn đổi quần áo theo lời nàng nói, sau đó đưa áo choàng cho nàng: “Thái hậu nương nương rất nhớ cô nương, nếu thấy cô tới, chắc chắn Thái hậu sẽ rất mừng.”

Vân Hiểu Tinh mặc đồ cung nữ, cầm áo choàng qua đó, chỉ sau một nén hương, nàng đã thấy Thái hậu đang ngắm hoa trước Thanh Trì cung. Nàng khẽ hít vào, lập tức rảo bước tới!
Nàng còn chưa đi tới ngôi đình nhỏ, một cung nhân đã giơ tay ngăn cản nàng, cao giọng quát: “Ngươi là ai mà dám xông vào trong đây?”

Vân Hiểu Tinh thầm cảm thấy may mắn vì đã đổi quần áo với Hương Ngọc, lập tức đáp: “Nô tỳ là cung nữ chưởng sự bên cạnh Thái hậu nương nương, Thái hậu bảo nô tỳ đi lấy áo choàng!

Cung nhân kia khẽ nhíu mày: “Thái hậu và Thịnh phi nương nương đang ngắm hoa, không được quấy rầy, để ta đưa áo choàng cho, ngươi chờ ở đây đi. Đề phòng nghiêm ngặt thế à?

Rõ ràng họ không muốn cho người khác tới gần Thái hậu nương nương.

Vân Hiểu Tinh suy nghĩ nhanh, ngước mắt nhìn sang đó rồi lùi lại, tránh khỏi tay cung nhân, cố tình ra vẻ ngạo mạn: “Thể không được, đây là chiếc áo choàng mà Thái hậu nương nương thích nhất, nhỡ ngươi bất cẩn làm hỏng thì sao?”

Cung nhân hơi biến sắc: “Ngươi là tỳ nữ ở đâu? Ăn nói với ta như thế à?”

Vân Hiểu Tinh lập tức nói: “Ta là người hầu hạ bên cạnh Thái hậu nương nương, hà cớ gì ngươi lại ngăn không cho ta qua đó? Chẳng lẽ ngươi đang ấp ủ mưu đồ xấu

xa gì ư! Ta phải bẩm báo với Hoàng hậu nương nương!”

Thấy nàng không chịu nhân nhượng, cung nhân cũng sợ nàng báo cho Hoàng hậu biết nên gọi một tiểu cung nhân tới, nói nhỏ mấy câu. Tiểu cung nhân kia lập tức chạy đi, hình như đang định hỏi ý chủ nhân bên kia.

Vân Hiểu Tinh khẽ nhíu mày, đang định giục thì nghe thấy cung nhân phía sau cao giọng hô: “Bệ hạ đến!”

Vân Hiểu Tinh sững sờ, vừa quay đầu lại đã thấy Càn Khang Đế đang rảo bước tới, giận dữ ra mặt, chẳng biết ông ta tức giận vì chuyện gì.

Nàng lặng lẽ nhíu mày, ngoan ngoãn củi đầu.

Càn Khang Để rảo bước tới, Thịnh phi ra nghênh đón, cười hỏi: “Sao bệ hạ lại tới đây? Hồi nãy Thái hậu nương nương còn bảo ta bẻ mấy cành hoa quế để mang sang cho bệ hạ thưởng ngoạn.

“Thưởng ngoạn? Ta đang tức no cả bụng đây!” Càn Khang Đế nhìn Thái hậu ở phía xa, dứt khoát ngừng bước, sầm mặt, nói.

Thịnh phi ngạc nhiên: “Sao thế ạ?”

“Do Vân gia chứ sao, Vân Duệ Khải không diệt trừ được bọn cướp, bị đám người Oa kia cướp mất mấy chiếc thuyền, Đại cô nương Vân gia cũng không chịu ngồi yên, vào gia thế mà hạ độc phủ của Quân Minh, giờ có tới tám phần mười trong phủ đổ bệnh, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng không thoát!” Càn Khang Đế lạnh lùng nói.

Ánh mắt Vân Hiểu Tinh trở nên sắc bén.

Quả nhiên tên khốn Tiêu Quân Minh kia đã tố cáo trước, báo chuyện này cho Càn Khang Để biết rồi!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.