Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vân Hiểu Tinh bỗng vung roi ngựa, lao ra ngoài như mũi tên. Trong quá trình bỏ chạy, nàng vẫn bớt thời gian để quay đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện Vân Giai Ý đã ở trong vòng tay của Tiêu Quân Minh!

Chuyện gì thế?

Rõ ràng nàng đã đẩy Vân Giai Ý về phía Lục Thị cơ mà!

Sao bạch liên hoa Vân Giai Ý lại nhào vào lòng Tiêu Quân Minh chứ!

Nàng ta đang cố ý hay cố tình vậy?

Vân Hiểu Tinh không kịp nghĩ nhiều, bỗng thúc vào bụng ngựa: “Đi!”

Sau khi luống cuống đỡ Vân Giai Ý trong vòng tay mình dậy rồi xông ra ngoài, Tiêu Quân Minh chỉ thấy được bóng dáng ở phía xa, lập tức giận tái mặt: “Còn đứng ngày ra đó làm gì nữa! Mau đuổi theo cho ta!”

Mấy hộ vệ lập tức đuổi theo, Tiêu Quân Minh đang định quay người lên ngựa thì nghe thấy có người cuống quýt gọi mình phía sau: “Điện hạ!”
Giọng nói đó rất nhẹ nhàng, rõ ràng chính là Nhị tiểu thư Vân gia.

Hắn ta đành nén giận, ghìm cương, quay đầu nhìn, giọng điệu hơi lạnh nhạt: “Nhị tiểu thư còn việc gì à?"

Nếu hồi nãy nàng ta không ngã, hắn ta đã không để mặc cho Vân Hiểu Tinh chạy thoát, chẳng biết có phải hai tỷ muội đã thông đồng với nhau không.

Vân Giai Ý rất nhạy bén, đương nhiên cũng biết suy nghĩ của Tiêu Quân Minh. Nàng ta khẽ mím môi, rảo bước tới, khẽ nói một câu bằng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy.

Tiêu Quân Minh run khế, bình tĩnh lại rồi nhìn Vân Giai Ý, cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ thầm mến từ gò má ửng hồng và đôi mắt mong chờ của nàng ta, hắn ta khẽ đảo mắt, chăm chú nhìn nàng ta: “Đa tạ Nhị tiểu thư đã nhắc nhở, hồi nãy tiểu thư có bị thương không?”

Vân Giai Ý đỏ mặt lắc đầu, lùi lại một bước: “Điện hạ còn việc quan trọng, ta không làm lỡ thời gian của điện hạ nữa!”
Tiêu Quân Minh nhìn chằm chằm vào Vân Giai Ý, trong mắt xuất hiện ý cười: “Đa tạ. Hắn ta đá vào bụng ngựa, lao ra ngoài như mũi tên.

Vân Giai Ý nhìn bóng lưng đã đi xa của hắn ta, vô thức bóp cánh tay mình, hồi nãy hắn ta đã đỡ cánh tay nàng ta, ôm nàng ta... Mặt nàng ta bỗng nóng bừng, không sao kìm được sự ngượng ngùng!

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Lục Thị nhìn nét mặt Vân Giai Ý, vừa mừng vừa sợ: “Ý Nhi, chẳng lẽ người con thầm mến lại là...

Vân Giai Ý rời mắt, ngượng ngùng gật đầu.

“Được được, khi nào cha con về, mẹ sẽ tìm cách bảo cha con tìm hiểu xem ý bệ hạ thế nào. Tuy giờ Lục Hoàng tử đã có mấy Trắc phi nhưng vẫn chưa chọn Hoàng tử phi, với thân phận của nhà chúng ta, cũng xem như xứng với ngài ấy!” Lục Thị nhớ tới chuyện gì đó, lại tức giận nói: “Nhưng cũng do Vân Hiểu Tinh đáng ghét kia, tự dưng lại ly hôn với Bát Hoàng tử, có lẽ sẽ khiến tình hình khó lường hơn! Nhưng con cứ yên tâm, có mẹ đây rồi, mẹ sẽ suy tính thay con!”
Vân Giai Ý cứ nghĩ tới Vân Hiểu Tinh là lại bực bội, lạnh lùng nói: “Không ngờ nàng ta lại không nói cho con biết chuyện đám dân đen ở Hạ Bát Lý đã đắc tội với Lục Hoàng tử, giờ con ra mặt, có lẽ Lục Hoàng tử sẽ nghĩ con và Vân Hiểu Tinh tệ như nhau”

Lục Thị sửng sốt: “Vậy giờ phải làm thế nào?”

Vân Giai Ý thoáng suy tư rồi nói: “Mẹ, chẳng phải mẹ có quan hệ thân thiết với Thịnh phi nương nương trong cung à? Giờ mẹ hãy cho người giục ngựa phi nước đại, nhờ Thịnh phi nương nương ngăn cản Thái hậu nương nương đi, chắc chắn Vân Hiểu Tinh đang xin Thái hậu giúp, chỉ cần Thái hậu nương nương không ở đó, con cũng muốn xem xem nàng ta sẽ cầu cứu ai!”

Lục Thị hơi chần chừ: “Nhưng dù sao nàng ta cũng là người nhà chúng ta, nếu có chuyện gì thật, chúng ta cũng mất mặt, chắc chắn sau khi quay về cha con cũng sẽ tức giận!”

“Danh tiếng của nàng ta vốn đã không tốt, khi đó chúng ta sẽ nghĩ cách đổ hết mọi chuyện cho nàng ta, chứ không liền quan gì tới Vân gia chúng ta cả, ngay cả cha cũng không thể hỏi tội Thịnh phi nương nương, đúng không ạ?” Vân Giai Ý bình tĩnh nói: “Việc cấp bách bây giờ là cứu vãn hình tượng của con trong lòng Lục điện hạ.

Lục Thị cắn răng: “Được, cứ làm theo lời con nói đi!”

Sau khi bàn bạc xong, hai mẹ con lập tức chia ra để làm việc. Vân Hiểu Tinh không biết suy nghĩ của hai mẹ con kia, thấy người của phủ Lục Hoàng tử vẫn theo sát sau lưng, nàng cắn răng, lập tức cao giọng: “Ngăn họ lại cho ta!”

Nàng còn chưa dứt lời, chiếc xe bò đang đỗ ven đường bỗng như mất lái, lao thẳng vào người của phủ Lục Hoàng tử, những người kia bị bất ngờ, kinh hãi khựng lại, tới khi họ hoàn hồn, cô gái đang lao nhanh phía trước đã biến mất!

Vân Hiểu Tinh quay đầu nhìn, đá vào bụng ngựa, rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn đến Triều Dương cung, chỉ cần băng qua con hẻm này, nàng sẽ tới Triều Dương cung!

Tuy Triều Dương cung là điện phụ, ít ai lui tới, nhưng nó lại dẫn thẳng tới tẩm cung của Thái hậu, chỉ cần tới Triều Dương cung, nàng có thể vào cung gặp Thái hậu luôn.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.