Chương trước
Chương sau
Tiêu Quân Hạo im lặng một lúc rồi trả lời: “Tổ phụ và phụ thân của hắn đều là Ngự sử”

Vân Hiểu Tinh nghe nói Ngự sử đại phu đều cao ngạo khí khái, nghe nói tiền triều còn từng có Ngự sử đánh nhau trong Đại Triều điện, thậm chí có cả chuyện đuổi đánh Hoàng tử, nàng lập tức hiểu.

“Hoá ra nguồn gốc là gia truyền, với tính tình của hắn, vẫn nên làm một Ngự sử thì hơn.”

Tính nóng như lửa, bênh vực lẽ phải, quả thật không nên làm việc trong cái Thái Y viện nhẹ nhàng kia, mặc dù y thuật của hắn cũng rất tốt.

Tiêu Quân Hạo yên lặng một lúc: “Tổ phụ, phụ thân và thúc phụ của hắn đều quá chính trực, cũng đã lần lượt qua đời cả rồi, đến đời hắn thì hắn đã là nam định duy nhất của Diệp gia.

Vân Hiểu Tinh hơi cau mày.

Chẳng lẽ lại là một gia đình trung nghĩa?
Tiêu Quân Hạo nhìn nàng, sau đó nói tiếp: “Hắn muốn kế thừa nghiệp cha, nhưng hắn học hành không giỏi, ba lần thi cử đều không đỗ, đương nhiên không thể vào triều làm quan rồi.

Thi rớt dĩ nhiên không thể làm Ngự sử!

“.” Vân Hiểu Tinh cảm thấy những lời khuyên của mình cứ như cho chó ăn vậy.

Khoé miệng nàng khẽ giật: “Vậy rốt cuộc hắn chính nghĩa lẫm liệt như thế là dựa vào đâu?”

“Chắc có lẽ là sự dũng cảm của bản thân hắn.”

"

"

Không biết một làn gió thu lành lạnh đến từ đầu thổi qua, Vân Hiểu Tinh bỗng dưng thấy lạnh, cười gượng: “Câu chuyện cười này lạnh quá”

Khoé môi Tiêu Quân Hạo hơi cong lên.

Bầu không khí giữa hai người hiếm khi dịu xuống, trông có vẻ không quá giằng co.

Ngõ nhỏ chật hẹp, hai người đứng ở đây khó tránh khỏi phải dựa gần nhau, họ gần như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Vân Hiểu Tinh tự dưng thấy hơi mất tự nhiên, muốn lùi lại một bước, lúc này mới nhận ra Tiêu Quân Hạo còn nắm cổ tay mình, nàng càng mất tự nhiên hơn nữa. “Ngươi và Diệp đại phu.

Lời còn chưa nói hết, nàng đã nghe Tiêu Quân Hạo hỏi: “Ngươi hạ độc phủ Lục Hoàng tử bằng loại độc gì thế?”

Vân Hiểu Tinh rất kinh ngạc.

Phủ Lục Hoàng tử còn chưa tìm tới cửa, vậy mà Tiêu Quân Hạo lại thần thông quảng đại, biết cả chuyện nàng hạ độc rồi ư?

Nàng hơi híp mắt lại.

Lẽ nào Tiêu Quân Hạo cài gián điệp bên cạnh nàng?

Ngọc Trân?

Không đúng không đúng, Ngọc Trân không biết nàng bỏ thuốc cho người của phủ Lục Hoàng tử.

Thấy nàng không nói gì, Tiêu Quân Hạo cho rằng nàng thừa nhận, lại không ngờ nàng lại cả gan đến mức này, thế là không khỏi nổi giận, lạnh giọng quát: “Ta đã nói với ngươi rồi, Đại Tướng quân không ở trong phủ, bảo ngươi bớt gây chuyện lại!”
Hắn vừa nói ra lời này, bầu không khí có phần hài hoà ban nãy lập tức tan vỡ.

Một tia sắc bén xẹt qua trong mắt Vân Hiểu Tinh, nàng vung tay lên, kẹp một cây châm bạc trên đầu ngón tay rồi đâm ra!

Động tác của nàng quá nhanh, Tiêu Quân Hạo còn chưa kịp phản ứng đã thấy tay bủn rủn, châm bạc đâm vào cổ tay hắn, tay hắn mất kiểm soát tự thả lỏng.

Vân Hiểu Tinh theo đó rút cổ tay ra, xoa xoa cổ tay, lạnh lùng đáp: “Có oán báo oán, có thù báo thù, Lục Hoàng tử suýt đánh chết người, ta không báo thù thì chẳng lẽ

để người nhà của đứa bé đó đi báo thù chắc!”

Tiêu Quân Hạo chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình trống rỗng, bỗng dưng lại thấy không quen, hắn hạ giọng: “Ta đã tố giác hắn ta rồi, bệ hạ cũng đã khiển trách hắn ta!”

“Chỉ khiển trách thôi là xong sao? Hắn ta được yên ổn ở trong phủ của mình, tiếp tục ăn ngon uống say, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thế còn người của Hạ Bát Lý? Nhà cửa tan nát, người thì bị thương, ngay cả đại phu cũng không mời nổi, đây chính là công bằng ư?”

Tiêu Quân Hạo nhìn cô gái có đôi mắt sáng ngời ấy, chỉ cảm thấy nàng tựa như một ngọn lửa, sáng chói đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng: “Ngươi còn muốn sao nữa, chẳng lẽ bắt hắn ta đi xin lỗi à! Dù sao hắn ta cũng là Hoàng tử!”

“Hoàng tử phạm pháp cùng tội với dân thường!”

Tiêu Quân Hạo chưa bao giờ nghe lời nói nào đại nghịch bất đạo như thế này, kể cả hắn cũng phải kinh hãi đến mức mặt mày biến sắc: “Vân Hiểu Tinh, ngươi biết mình đang nói gì không hả!”

“Đương nhiên ta biết, nhưng ta cũng biết ở thế giới này, ta không thể tìm được một luận cứ nào để phản bác. Đến cả bệ hạ cũng không thể cho Tiêu Quân Minh một bài học thích đáng. Nếu đã như thế, ta sẽ dùng cách của mình để dạy cho hắn ta một bài học!”

Tiêu Quân Hạo im lặng một chốc, cảm thấy bản thân không phản bác được, hồi lâu sau mới hạ giọng bảo: “Hắn ta phạm tội sẽ có pháp luật xử phạt hắn ta, ngươi không được tự ý can thiệp.

Vân Hiểu Tinh cười khẽ một tiếng, không nói gì nữa.

Tiêu Quân Hạo cũng biết mình không thuyết phục được Vân Hiểu Tinh, hắn im lặng một lúc rồi vẫn nói: “Chuyện này ta sẽ cho ngươi một lời giải thích, ngươi đừng nhúng tay vào nữa. Nếu ngươi đã biết khuyên Diệp Cẩn thì cũng nên biết đằng sau ngươi còn có Vân gia.”

Nhưng Vân Hiểu Tinh lại bật cười: “Nếu cha ta mà biết ta mặc kệ, chắc ông ấy sẽ nổi giận đuổi ta ra khỏi nhà luôn!”

Nàng vẫn rất tự tin vào tam quan của cha mình!

Tiêu Quân Hạo nhìn nụ cười tự tin của Vân Hiểu Tinh, bỗng dưng trong lòng trào dâng một cảm xúc phức tạp và khó hiểu. Hắn bình tĩnh nhìn nàng, sau đó quay người đi ra ngoài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.