Tiêu Quân Hạo im lặng một lúc rồi trả lời: “Tổ phụ và phụ thân của hắn đều là Ngự sử”
Vân Hiểu Tinh nghe nói Ngự sử đại phu đều cao ngạo khí khái, nghe nói tiền triều còn từng có Ngự sử đánh nhau trong Đại Triều điện, thậm chí có cả chuyện đuổi đánh Hoàng tử, nàng lập tức hiểu.
“Hoá ra nguồn gốc là gia truyền, với tính tình của hắn, vẫn nên làm một Ngự sử thì hơn.”
Tính nóng như lửa, bênh vực lẽ phải, quả thật không nên làm việc trong cái Thái Y viện nhẹ nhàng kia, mặc dù y thuật của hắn cũng rất tốt.
Tiêu Quân Hạo yên lặng một lúc: “Tổ phụ, phụ thân và thúc phụ của hắn đều quá chính trực, cũng đã lần lượt qua đời cả rồi, đến đời hắn thì hắn đã là nam định duy nhất của Diệp gia.
Vân Hiểu Tinh hơi cau mày.
Chẳng lẽ lại là một gia đình trung nghĩa?
Tiêu Quân Hạo nhìn nàng, sau đó nói tiếp: “Hắn muốn kế thừa nghiệp cha, nhưng hắn học hành không giỏi, ba lần thi cử đều không đỗ, đương nhiên không thể vào triều làm quan rồi.
Thi rớt dĩ nhiên không thể làm Ngự sử!
“.” Vân Hiểu Tinh cảm thấy những lời khuyên của mình cứ như cho chó ăn vậy.
Khoé miệng nàng khẽ giật: “Vậy rốt cuộc hắn chính nghĩa lẫm liệt như thế là dựa vào đâu?”
“Chắc có lẽ là sự dũng cảm của bản thân hắn.”
"
"
Không biết một làn gió thu lành lạnh đến từ đầu thổi qua, Vân Hiểu Tinh bỗng dưng thấy lạnh, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chong-vuong-gia-kho-bo/3437774/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.