Chương trước
Chương sau
Ngoài kinh ngạc, chẳng hiểu sao trong lòng Vân Hiểu Tinh còn thở phào nhẹ nhõm. So với Tiêu Quân Minh âm hiểm xảo trá như rắn độc, nàng vẫn thích đối diện với Tiêu Quân Hạo hơn, ít nhất Tiêu Quân Hạo có tồi tới đâu thì nhân phẩm vẫn còn được.

Tiêu Quân Minh hơi híp mắt, đáy mắt lóe lên tia sáng ghen tỵ, lạnh lùng nói: “Bát đệ, sao đệ lại tới đây?”

Tiêu Quân Hạo không nhìn Vân Hiểu Tinh, ánh mắt bình tĩnh sắc bén: “Ngũ ca và Vân Đại tướng quân ở bãi săn đợi mãi không thấy huynh, ta bèn xung phong đi tìm, lúc đi ngang qua ngõ hẻm nghe thấy tiếng tranh chấp, thế là quasa đây xem, ai ngờ lại là Lục ca. Hắn dừng một lát rồi nói thêm: “Nếu Vân Đại tướng quân biết Vân cô nương cũng tới bãi cỏ, mà Lục ca với Vân cô nương còn nói chuyện vui vẻ như thế, chắc chắn sẽ rất vui mừng”
Từ lúc Tiêu Quân Hạo tới, Tiêu Quân Minh đã biết hôm nay không thể đưa Vân Hiểu Tinh đi như ý nguyện rồi, trong lòng hắn ta vừa giận vừa sốt ruột, cười khẩy nói: “Ta với tiểu thư cũng chỉ nói chuyện bình thường thôi, nếu Vân Đại tướng quân biết đệ và tiểu thư hẹn hò, sợ là càng vui mừng hơn”

Ám chỉ rằng Vân Hiểu Tinh và Tiêu Quân Hạo có quan hệ bất chính.

Sắc mặt Tiêu Quân Hạo lạnh xuống, còn Vân Hiểu Tinh thì cười: “Lục điện hạ nói gì vậy, rõ ràng là ngài gặp ta trước, sao lại thành ta và Tiêu Quân Hạo hẹn hò rồi, chẳng lẽ Lục điện hạ không coi mình là người à?”

Lời này quá mức cay nghiệt, cay nghiệt tới mức Tiêu Quân Minh khó mà khống chế được lửa giận trên mặt, trên vẻ mặt trước giờ luôn hoàn mỹ xuất hiện một vết nứt, lộ ra vài phần hung ác. Hắn ta vung roi trong tay lên!
Tiêu Quân Hạo phản ứng rất nhanh, thoắt cái đã đến trước mặt Vân Hiểu Tinh, trầm giọng nói: “Lục ca, xin tự trọng”

“Sao nào? Hôm nay vì bảo vệ nàng ta mà đệ muốn đối địch với ta?” Tiêu Quân Minh âm trầm nói.

Tiêu Quân Hạo im lặng không trả lời, nhưng khí thế sắc bén kia rõ ràng là không định nhường!

Sắc mặt Tiêu Quân Minh trầm xuống, giơ tay nắm chặt vỏ kiếm ở bên eo!

Vân Hiểu Tinh nhíu mày thật chặt, vô thức sờ vào khẩu Browning đeo ở eo!

Tuy nàng ngứa mắt Tiêu Quân Hạo, nhưng không mặt dày tới nỗi kéo hắn vào vũng nước đυ.c!

Tiêu Quân Hạo bỗng đập vào khuỷu tay đang chuẩn bị lấy Browning của Vân Hiểu Tinh, còn hờ hững liếc nhìn nàng, đáy mắt toàn là ý cảnh cáo!

Lấy nỏ Gia Cát gây chuyện thị phi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn gây chuyện nữa!

Mắt Vân Hiểu Tinh sắc lẹm!
Tiêu Quân Hạo có ý gì đây! Nếu ghét nàng thì còn chắn trước mặt nàng làm gì!

Rào rào!

Bỗng có tiếng nước vang lên!

Một chậu nước bị hắt xuống đất, bọt nước bắn tung tóe khiến cho mặtam đất toàn bùn vốn đã lầy lội lại càng thêm lầy lội, bùn bay lên, dính vào bộ y phục màu trắng bạc của Tiêu Quân Hạo!

Biến cố đột ngột này khiến mọi người đều sửng sốt

Tiêu Quân Minh gân cổ tức giận quát: “Là tên khốn nào!”

Một thiếu niên quỳ trên mặt đất, biết mình đã gây chuyện nên ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cơ thể mềm nhũn run cầm cập, khuôn mặt nghiêng trông có hơi quen mắt, quan trọng nhất chính là người này mặc bộ quần áo vải bông thô màu xanh lam đậm, thắt lưng màu lam, rõ ràng là đồng phụcad của thư viện Hạ Bát Lý hôm nay nàng mới tới!

Thiếu niên ngẩng đầu, rõ ràng chính là cháu trai của Trương Lý chính nàng gặp ở thư viện trước đó.

Mặt Vân Hiểu Tinh khế biến sắc!

Ngọc Trần ở bên cạnh cũng nhận ra, kinh ngạc thốt lên: “Tiểu thư, đó là...

Vân Hiểu Tinh lập tức nắm chặt cổ tay Ngọc Trân, ánh mắt cảnh cáo nàng ấy không được lắm mồm!

Nàng có Vân gia bảo vệ, dù Tiêu Quân Minh có hống hách tới đâu cũng phải kiêng kỵ thế lực sau lưng nàng, nhưng mấy ngàn người ở Hạ Bát Lý này, cho dù nàng muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được!

Không thể để Tiêu Quân Minh biết nàng có quan hệ với thiếu niên này! Nếu không chỉ có hại chứ không có lợi với họ!

Tiêu Quân Hạo nghiêng đầu nhìn Vân Hiểu Tinh, đôi mắt sắc bén ẩn sau hàng lông mi, nhưng cũng không nói gì.

Trong lúc nói chuyện, Xuân Nương dẫn theo mười mấy phụ nữ trẻ em ở Hạ Bát Lý chạy tới, dập đầu với Tiêu Quân Minh: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, mong đại nhân rộng lượng, đừng so đo với thằng bé! Hổ Oa, còn không dập đầu với quý nhân!”

Thiếu niên im lặng dập đầu, chẳng mấy chốc trên trán đã chảy máu!

Từ trước tới giờ tính cách Tiêu Quân Minh rất cao ngạo, nếu là ngày thường, tất nhiên hắn ta sẽ không tính toán với đám tiện dân này, nhưng hôm nay hắn ta hết lần này tới lần khác chịu thiệt ở chỗ Vân Hiểu Tinh, mà rõ ràng Tiêu Quân Hạo cũng bảo vệ Vân Hiểu Tinh, cơn giận hắn ta xộc lên, cây roi trong tay vung qua không chút khách khí: “Hỗn xược!”

Vân Hiểu Tinh kinh hãi biến sắc mặt, lập tức muốn đi ngăn cản, ai ngờ tốc độ của Tiêu Quân Hạo còn nhanh hơn nàng, thoắt cái hắn đã túm được cái roi, lạnh lùng nói: “Lục ca! Bọn họ chỉ vô ý, sao huynh phải so đo với họ!”

Tiêu Quân Minh khịt mũi: “So đo! Hôm nay ta cứ so đo đẩy, đệ làm gì được ta!”

Tiêu Quân Hạo không nhường nhịn: “Vậy cứ đi tới chỗ phụ hoàng nói cho rõ đi!”

Tiêu Quân Minh ngẩng phắt đầu lên: “Tiêu Quân Hạo, chỉ là một vài tiện dân thôi, đệ dám!”

“Sao ta không dám! Đây là bách tính của Đại Lệ ta, nếu thiên đạo bất công, chỉ cần là quyền quý thì có thể ỷ thế hϊếp người, vậy đương nhiên ta phải quản!” Ánh mắt Tiêu Quân Hạo lạnh như băng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.