*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Nhìn đôi mắt ngây thơ mà không che giấu nổi hoảng sợ của Cẩu Oa, Vân Hiểu Tinh khẽ mỉm cười, chủ động vươn tay kéo bàn tay nhỏ đen nhẻm của cậu bé: “Nàng ấy nhiều lời quá, chúng ta không dẫn nàng ấy theo nữa, đi thôi. 
Ngọc Trân sốt ruột: “Tiểu thư!” 
Cẩu Oa ngoác miệng cười nổi bong bóng nước mũi, lớn tiếng nói: “Nhà ta ở ngay đằng trước thôi!” 
Nhà của Cẩu Oa cách nơi này không hề xa, căn phòng nhỏ hẹp cũ kỹ chen chúc vào nhau, trên đỉnh đầu giăng chẳng chịt nhiều dây phơi quần áo, chia năm xẻ bảy bầu trời hiếm khi đẹp đẽ của Kinh Đô, thoạt trông nặng nề và dồn nén. 
Cẩu Oa quen đường quen nẻo dẫn Vân Hiểu Tinh về nhà, nhà cậu bé chen ở trong cái góc phòng rách nát kia, là một nơi rất nhỏ, nhưng rõ ràng đã cố gắng dọn dẹp, trông cũng khá sạch sẽ. 
Mẹ Cẩu Oa ngồi thẫn thờ ở cửa, đã không còn có tinh thần như ngày đó nữa, tay xoa dây thừng một cách máy móc, đôi mắt vô hồn, trống rỗng mà vô lực, dù có nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên. 
“Mẹ!” Cẩu Oa hất tay Vân Hiểu Tinh ra, lê giày chạy tới: “Con về rồi đây” 
Gương mặt mẹ Cẩu Oa lộ ra chút cảm xúc, dường như muốn đánh cậu bé, nhưng chút cảm xúc muốn phát tác kia đã bị hiện thực nặng nề đè nén lại, thậm chí 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chong-vuong-gia-kho-bo/3437751/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.