Chương trước
Chương sau
Vân Hiểu Tinh cười khẽ: “Đúng rồi ạ, nếu không nhờ đã bỏ Tiêu Quân Hạo, con sẽ không có cơ hội được tham dự mấy bữa tiệc kiểu này đâu.

Lão phu nhân không ngờ Vân Hiểu Tinh lại khó chơi như thế, nét mặt hơi sa sầm: “Con...

Vân Hiểu Tinh cười nhẹ: “Hôm qua cha con còn gửi thư về, bảo con đừng ở trong nhà suốt ngày, thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo, vừa khéo có thϊếp mời, tổ mẫu, người nói xem có trùng hợp không?”

Vân lão phu nhân cứng họng.

Ai cũng biết Vân Duệ Khải coi Vân Hiểu Tinh là bảo bối tâm can của mình, nếu Vân Duệ Khải biết bà ta không cho Vân Hiểu Tinh đi dự tiệc ngắm lan với lý do không phải nữ tử chưa lập gia đình, chắc chắn ông sẽ nổi giận!

Lão phu nhân hít khế một hơi: “Cha con đã nói như vậy rồi thì con cứ đi đi.”

Vân Hiểu Tinh vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn tổ mẫu đã cho phép.” Sau đó nàng cố ý nhìn sang Vân Giai Ý đang có vẻ mặt hơi khó coi: “Muội muội, hôm đó ta sẽ đi chung với muội, muội là đệ nhất tài nữ của Đại Lệ chúng ta, đến lúc đó ta phải học hỏi muội nhiều nhiều, kẻo làm mất mặt Vân gia chúng ta.
Vân Giai Ý suýt không giữ được nụ cười trên môi, miễn cưỡng đáp: "Tỷ tỷ nói gì vậy, tỷ còn thường xuyên vào cung cơ mà, muội còn phải học hỏi tỷ nhiều hơn

kia."

Vân Hiểu Tinh khẽ chớp mắt: “Muội nói thật không đó?” Không đợi Vân Giai Ý trả lời, nàng đã vỗ tay cười thật to: “Ta còn sợ muội muội không muốn đi với ta vì sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng đệ nhất mỹ nhân của muội đây này!”

“” Móng tay Vân Giai Ý đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhức ép nàng ta phải giữ bình tĩnh: “Tỷ tỷ nói gì thế ạ, tỷ đi cùng với muội, muội cầu mà còn không được đây!”

Vân Hiểu Tinh cười: “Quả nhiên là tỷ muội tốt. Tổ mẫu, muội muội, mọi người nói xem ngày mai con nên mặc đồ màu đỏ hay vàng nhạt? Màu đỏ làm nổi bật làn da trắng nõn của con, vàng nhạt có thể tôn lên vẻ đẹp kiều diễm như hoa của con, rồi kết hợp với trâm cài vàng khảm ngọc mà Thái hậu nương nương ban thưởng..
Vân lão phu nhân: “... Vân Giai Ý: “. ”

"

Cuối cùng Vân Giai Ý không chịu được Vân Hiểu Tinh tự biên tự diễn nữa, lấy cớ vội vàng đi về. Khó khăn lắm mới trở lại căn viện của mình, cuối cùng nàng ta cũng không giữ nụ cười trên mặt nổi nữa, vung tay tát tỳ nữ bên cạnh mình một bạt tai: “Lúc nãy ngươi cười đúng không? Ngay cả ngươi mà cũng dám cười ta

á?"

Tỳ nữ quỳ phịch xuống đất, sợ hãi lắc đầu: “Nô tỳ không có! Nô tỳ không có!”

Vân Giai Ý hết sức phẫn nộ, tiếp tục đẩy đổ mấy món đồ cổ trang trí, căn viện thanh nhã lập tức trở nên hỗn loạn: “Con khốn Vân Hiểu Tinh đó dám làm khó dễ

cho ta!”

Tỳ nữ vội khuyên: “Tiểu thư, người đừng nóng giận, đợi phu nhân về rồi chúng ta sẽ ổn thôi!”

“Mẹ về thì sao? Có cha chống lưng, Vân Hiểu Tinh sợ ai được chứ!”
“Vậy, vậy...

“Ở nhà có cha chống lưng, để ta xem ra ngoài còn ai chống lưng cho nàng ta nữa không!” Trong mắt Vân Giai Ý có tia lạnh lẽo vụt qua, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy sát ý!

“Nàng ta muốn đi dự tiệc ngắm lan chứ gì? Cứ để nàng ta đi đi, đẹp thì đã sao, cũng chỉ là một đứa dốt đặc cán mai thôi, đến lúc đó ta sẽ cho tất cả mọi người biết ai mới là đứa con gái xuất chúng nhất Vân gia!”

Ba ngày sau.

Tiệc ngắm lan của Ngũ Hoàng tử diễn ra đúng hạn, còn chưa đến buổi trưa, từng chiếc xe ngựa đã lần lượt tiến vào trang viên ở ngoại thành của Ngũ Hoàng tử. Bỗng chốc, nơi đây tràn ngập tiếng cười nói rôm rả, các cô nương xinh đẹp khoe sắc, lại còn có các vị công tử bàn luận những chuyện trên trời dưới đất, may mà trang viên rất rộng, trông không có vẻ chật chội lắm.

Ngũ Hoàng tử Tiêu Quân Vĩ đang ngồi trong một cái đình cao, nhìn đám đông tấp nập qua lại bên dưới chân núi, nhẹ nhàng đánh một quân cờ: “Bát đệ vẫn chưa đến sao?”

Quản sự đáp rất kính cẩn: “Bát Hoàng tử sai người đến truyền lời, nói là doanh trại ở ngoại thành có việc, hôm nay ngài ấy rảnh sẽ đến, còn không rảnh thì thôi

a."

Tiêu Quân Vĩ vỗ trán, bất đắc dĩ nói: “Lần này ta mở tiệc chủ yếu là để chiêu mộ hiền tài cho đệ ấy, thế mà đệ ấy lại không chịu đến... Đi truyền lời cho đệ ấy, nếu hôm nay đệ ấy không tới thì sau này đừng hòng đến nhà ta nữa.

Hộ vệ đứng sau lưng hắn ta lập tức nhận lệnh rời đi.

Quản sự tiếp tục bẩm báo: "Đích nữ nhà Chương Thừa tướng, thứ tử của phủ Lý Thị lang, Thế tử gia của phủ Tây Bình Hầu, hai vị tiểu thư của phủ Vân Đại Tướng quân..”

Tiêu Quân Vĩ dừng tay lại, ngạc nhiên hỏi: "Hai vị tiểu thư Vân gia đều tới ư?”

Lời còn chưa dứt, hắn ta đã nghe thấy tiếng ồn vọng lại từ cách đó không xa.

Tiêu Quân Vĩ ngây người, nhìn qua theo bản năng.

Ở cuối hành lang, một nữ tử chậm rãi bước ra từ phía sau bức bình phong đá, nàng có mái tóc đen suôn dài như thác nước, đôi mắt đen sáng ngời, xinh đẹp không sao tả nổi, mặc dù nàng chỉ mặc một chiếc váy đen đơn giản, nhưng lại càng tôn lên vóc dáng thon thả và khí chất trong trẻo của nàng. Dưới sự áp đảo về sắc đẹp của nàng, những nữ tử thanh tú yêu kiều đi theo sau lưng nàng đều trông có vẻ cực kì mờ nhạt, không còn chút màu sắc.

“Đó là ai thế?”

“Đó là ai vậy?” Trong đám đông cũng có người có câu hỏi tương tự.

“Hình như đó là... Đại cô nương của Vân gia?” Người trả lời là Tề Mộng Nhiên, lần trước nàng ta đã gặp Vân Hiểu Tinh một lần ở cửa hàng son phấn, có thể nói là có ấn tượng rất sâu sắc với nàng.

“Đó chính là Đại cô nương của Vân gia ư? Sao bảo nàng ta có tướng mạo xấu xí, chưa tháo khăn che mặt xuống bao giờ cơ mà!”

“Lúc trước ta có gặp một lần rồi, xấu thật mà, sao tự dưng lại thay đổi thế này! Trước giờ ai cũng khen Giai Ý xinh đẹp, bây giờ xem ra cũng chỉ được có thể thôi.”

Từ trước đến nay Vân Giai Ý luôn là người nổi bật trong số các quý nữ Kinh Thành, vì thế không thể tránh được bị ghen ghét, khó khăn lắm họ mới nắm được cái thóp này, đương nhiên phải chế giễu ngay rồi.

Vân Giai Ý nghe thấy rất rõ ràng, trong lòng chỉ muốn xé toạc miệng của những người này ra, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ nụ cười điềm đạm xinh xắn trên môi, tươi cười trò chuyện với mọi người.

Nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin vào bản thân mình của Vân Giai Ý, Vân Hiểu Tinh cũng phải khâm phục mấy phần.

Cô nàng muội muội hoa sen trắng này của nàng không được tích sự gì, nhưng tâm lý thì lại rất vững!

Nàng cũng lười nói chuyện với những quý nữ thiên kim này, vừa định lách ra khỏi đám đông thì chợt nghe có người cười mỉa mai.

“Đẹp thì đã sao nào, lại còn khua chiêng gõ mõ tuyên bố bỏ Bát Hoàng tử điện hạ, hành động ngang ngược quá rồi. Nàng ta không tuân theo nữ tắc thì thôi đi, lại còn làm liên luỵ tới Bát Hoàng tử điện hạ, thật đáng xấu hổ!”

Mí mắt Vân Hiểu Tinh khẽ giật, nàng nhìn về phía người nói thì thấy một quý nữ trẻ tuổi được mọi người đứng vây quanh như muôn vàn vì sao bao quanh mặt trăng. Nàng ta mặc bộ quần áo đỏ rực như lửa, tướng mạo cũng khá kiều diễm, nhưng vẻ ghen tị và tức tối trong mắt cũng rõ ràng, khi không lại phá hỏng mất vẻ ngoài đẹp thế kia.

Mắt Vân Giai Ý sáng rực lên, nàng ta lập tức chủ động thi lễ với người đó: “Chào Như Bội tỷ tỷ ạ.”

Quý nữ áo đỏ không phải ai khác mà chính là Chương Như Bội, con gái độc nhất của Thừa tướng đương triều Chương Bách Viễn. Vân gia là võ tướng đứng đầu, Chương gia là quan văn đứng đầu, hơn nữa Chương Thừa tướng lại còn thao túng đại cục, do đó Chương Như Bội cũng trở thành nhân vật được chú ý.

Hôm nay Chương Như Bội cố tình mặc quần áo màu đỏ để được nổi bật nhất, nàng ta cứ tưởng đối thủ mạnh của mình chỉ có một Vân Giai Ý, nào ngờ tự nhiên lại xuất hiện thêm Vân Hiểu Tinh áp đảo cả hai nàng ta!

Chương Như Bội vốn đã không ưa dáng vẻ kệch cỡm của Vân Giai Ý, nhưng hôm nay thấy nàng ta chủ động chào mình, Vân Hiểu Tinh lại thờ ơ không coi ai ra gì, dựa theo đạo lý kẻ địch của kẻ địch là bạn, Chương Như Bội hơi mất tự nhiên gật đầu với Vân Giai Ý: "Hôm nay muội tới muộn rồi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.