*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy những lời chất vấn vô tình của Vân Giai Ý, Vân Duệ Khải cứ như bị tát một bạt tai, ông đứng lặng người ra đó, lúc nhìn về phía hai mẹ con đang ôm nhau khóc, trong đáy mắt tràn đầy thất vọng: “Rõ ràng kẻ hạ độc hại người khác là mẫu thân con, thế mà con còn ở đây trách ta và Tinh Nhi. Ta dạy dỗ con bấy nhiêu năm mà chỉ đổi lại được một câu triệt đường sống của con, Ý Nhi, con thực sự làm ta quá thất vọng!”
Vân Giai Ý tự biết mình đã lỡ lời, nhưng lời đã nói ra cũng không thể thu hồi lại, nàng ta chỉ có thể ôm Lục Thị khóc lóc: “Mẹ, con gái đi tới quan phủ với người, bất kể người đi đâu, cho dù phải ngồi tù, con gái cũng sẽ ở bên cạnh người!” Tiếng khóc nức nở vang lên, Vân Duệ Khải nhíu mày, bầu không khí nhất thời lắng đọng lại.
Bỗng nhiên lão phu nhân Vân gia chống gậy vội vã đi vào, bà ta đã được nghe đầu đuôi câu chuyện từ nha hoàn, lúc này nhìn thấy Vân Giai Ý và Lục Thị ôm nhau khóc lóc, bà ta vừa lo vừa giận: “Còn có mặt mũi khóc nữa à! Không ngờ con lại giở trò với gạo Phật mà ta xin ở chùa về, cái thứ trời đánh này! Lục Thị, mau tới từ đường quỳ nhận tội với Phật Tổ ngay đi! Giai Ý, con đi cùng mẹ con đi, hai đứa không bớt lo được tí nào cả.
Ánh mắt Vân Hiểu Tinh khẽ chớp động, nàng bình tĩnh nhìn về phía Vân lão phu nhân.
Lời này nghe như đang phạt hai mẹ con Lục Thị, thực chất hình phạt này chẳng nặng chút nào, tội danh mưu hại đích nữ mà chỉ phạt quỳ từ đường là xong, lão phu nhân muốn che chở cho Lục Thị và Vân Giai Ý đây mà! So với giao cho quan phủ, đi quỳ từ đường quả thật chỉ là mưa bụi, Lục Thị và Vân Giai Ý đều mừng rỡ ngước mắt lên, Lục Thị vội vàng dập đầu: “Vâng, con đi ngay! Con sẽ đi ngay đây ạ!”
Vân Duệ Khải xụ mặt ngăn cản: “Không được! Như vậy không công bằng!”
“Ta nói được là được!” Lão phu nhân giận tái mặt: “Mấy năm con đi chinh chiến ngoài kia có từng quan tâm đến gia đình lần nào chưa? Nếu không nhờ con bé lo liệu việc nhà, chăm sóc chu đáo cho bà già ta đây thì con đã có cơ hội về nhà chịu tang rồi! Phải, con bé làm chuyện hồ đồ, nhưng cũng vì lòng yêu thương của mẹ, muốn con gái của mình có một tương lai tốt đẹp thôi.
“Nàng ta muốn con gái của mình có tương lai tốt đẹp nên đánh cược bằng mạng sống của Tinh Nhi!” Vân Duệ Khải nổi giận: “Làm gì có người mẫu thân nào như nàng ta chứ?”
“Một bát nước mà con còn chẳng giữ thăng bằng được, huống gì là con bé! Vân Hiểu Tinh gây ra tai vạ này, bị ly hôn về nhà mẹ đẻ thì thôi đi, giờ còn cản đường của muội muội mình, có ai làm mẹ mà không đau lòng chứ? Nó gieo gió gặt bão, nhưng chuyện này cũng có thể thông cảm được!”
Nghe thấy câu này, Vân Duệ Khải tức đến nỗi chết lặng, nhìn lão phu nhân bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Mẹ, sao người lại có thể nói Tinh Nhi như vậy!”
Lão phu nhân nhìn Vân Duệ Khải, một lát sau lại thở dài: "Cứ coi như con giận con bé nên hồ đồ đi, con không quan tâm Giai Ý, nhưng con cũng mặc kệ Hiểu Tinh luôn à? Nếu nó tái giá thì sẽ là xuất giá lần hai, chuyện này mà truyền ra ngoài, làm sao nó gả cho gia đình tốt được?”
Lời này của lão phu nhân vừa hay trúng vào chỗ hiểm của Vân Duệ Khải, ông bèn nhìn về phía Vân Hiểu Tinh, ánh mắt dứt khoát kiên quyết có vài phần do dự.
Đương nhiên Vân Hiểu Tinh nhìn ra được Vân Duệ Khải đang do dự, đôi mắt phượng trở nên lạnh lẽo, nàng sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế được, hại nàng mà còn muốn thoát tội, đừng nói hôm nay lão phu nhân lên tiếng, dù ông trời có mở miệng thì cũng không được.
Chỉ thấy nàng thoắt cái đã lao tới trước mặt Lục Thị, giơ tay lên, con dao găm thật mỏng kề vào cổ Lục Thị, biến cố xảy ra bất ngờ, Lục Thị hoảng sợ hét toáng lên một tiếng!
Những người khác cũng thay đổi sắc mặt, Vân Giai Ý la lên: “Vân Hiểu Tinh, tỷ làm gì thế hả?”
Vân Duệ Khải cũng sợ Vân Hiểu Tinh làm chuyện sai, lo lắng bảo: “Hiểu Tinh, con đừng vội, cha nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!”
Vân Hiểu Tinh chỉ nhìn lão phu nhân: “Những lời lão phu nhân nói khi nãy có thật không?”
“Thật hay không thật cái gì chứ, ngươi mau bỏ dao xuống cho ta!”
“Ai đáng thông cảm thì người đó được tha thứ, còn người bị hại, bị hạ độc là con chỉ có thể nhìn Lục Thị thuận lợi thoát tội, lại còn được con đàn cháu đống. Con nén giận trong lòng, dần sinh bệnh tật, tất nhiên càng có lý do gϊếŧ bà ta hơn rồi! Người nói xem, con gϊếŧ bà ta thì cũng có thể thông cảm được phải không?”
Vân Duệ Khải chết sững người!
Lão phu nhân không còn lời nào để nói, tức giận gõ gậy mấy cái, cuối cùng nhìn dáng vẻ không sợ hãi đáng ghét của Vân Hiểu Tinh, cắn răng hỏi: “Rốt cuộc
ngươi muốn nói gì?”
“Chuyện nào ra chuyện đó, hôm nay bà ta hại con thì phải chịu hình phạt thích đáng, xong xuôi còn có thể miễn cưỡng làm mẹ con với nhau. Còn nếu không chịu... Lão phu nhân, con hẹp hòi lắm, lại còn nóng tính, con cũng không biết sau này sẽ mình làm gì đâu”
Lão phu nhân vừa tức giận, vừa sốt ruột: “Ngươi dám đe doạ ta à!”
“Dĩ nhiên con không dám đe doạ người, con chỉ nói sự thật thôi” Giọng Vân Hiểu Tinh trong trẻo lạnh lùng, nhấn mạnh từng câu từng chữ một: “Thiên hạ bất công sẽ tự có người đi tìm công bằng, nếu ai phạm lỗi cũng muốn chạy trốn thì pháp chế ở đâu! Công bằng ở đâu!”
Lão phu nhân cứng họng không trả lời được, bà ta thở dốc một hồi rồi nghiến răng nói: “Vậy ngươi muốn sao? Định mặc kệ thể diện của Vân gia chúng ta, mặc kệ thể diện của cha ngươi luôn à? Cha ngươi yêu thương ngươi hết mực, thế mà ngươi lại hại nó như vậy!”
Tầm mắt Vân Hiểu Tinh chếch nhẹ, nàng thờ ơ đáp: “Không giao cho quan phủ cũng được thôi, vậy thì đưa đến Thận Giới ti, đó vốn là nơi giam giữ nữ quyến phạm tội trong Kinh Thành, canh phòng rất nghiêm ngặt, qua đó ở nửa năm hay một năm gì đó là sẽ biết lễ pháp thôi!”
Ăn chay tụng kinh trong từ đường thôi thì có lợi cho Lục Thị quá!
Thận Giới ti nằm ở vùng ngoại ô Kinh Thành, cũng giống như là nơi để các quý nữ lao động cải tạo, bất kể thân phận gì qua đó cũng phải làm những công việc như đốn củi, gánh nước. Quả thật là một nơi quá thích hợp để trừng phạt các nữ quyến phạm tội.
Cách này vừa có thể trừng phạt Lục Thị, vừa có thể giữ gìn danh tiếng của phủ Tướng quân, ngay cả lão phu nhân cũng nhất thời không phản bác được gì.
Nhưng Lục Thị nghe vậy lại thay đổi sắc mặt, bà ta đã quen sống trong nhung lụa mấy năm nay, sao có thể chịu đi tới đó chịu khổ: “Ta không đi! Sao ngài có thể để nàng ta nhục nhã ta như vậy chứ?"
Cho dù Thận Giới ti kín cổng cao tường, những người khác trong Vân gia nhất định cũng sẽ biết, bà ta còn mặt mũi đâu nữa mà quản gia?
Vân Duệ Khải không hề dao động, sắc mặt tàn nhẫn: “Đi lấy bái thϊếp* của ta, đưa phu nhân qua đó.
(*: tấm thϊếp dùng thông báo đến thăm ai đó)
“Tướng quân!” Trong lòng Lục Thị dâng lên sự tuyệt vọng và ngỡ ngàng.
Bà ta ở bên Vân Duệ Khải hai mươi năm, từ độ tuổi dậy thì cho đến lúc tóc chuyển bạc, một lòng một dạ, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục này... Suy cho cùng bà ta vẫn không bằng một người đã chết...
Lục Thị nhắm mắt lại, không chú ý tới vẻ phức tạp thoáng qua trong mắt Vân Duệ Khải, chán nản bị mấy bà tử lôi ra ngoài.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Vân Giai Ý lo lắng muốn đuổi theo, nhưng chợt mất thăng bằng, ngã khuỵu xuống đất: “Cha! Cha không thể làm thế được!”
Vân Duệ Khải nhìn nàng ta, cảm xúc thất vọng nơi đáy mắt cuối cùng vẫn biến thành một tiếng thở dài: "Ý Nhi, con cũng tự lo cho mình đi.” Sau đó nhìn sang Vân Hiểu Tinh: “Tinh Nhi, đi với cha một lát nhé.
Vân Hiểu Tinh nhìn thấy được cảm xúc trong mắt Vân Duệ Khải, biết ông vẫn mềm lòng.
Vân Duệ Khải trọng tình thân, làm phu thê hai mươi năm với nhau chung quy vẫn có chút tình nghĩa. Nếu lần này ông giao Lục Thị cho quan phủ để đòi công bằng cho nàng thật, sau này nhớ lại sẽ khó cầm lòng được buồn bã, huống hồ còn có bông hoa sen trắng Vân Giai Ý ở đây, ngược lại sẽ rất dễ làm rung động tình cảm giữa hai cha con.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]