Vóc dáng của Ngọc Trân nhỏ nhắn, mấy chuyện như đi nghe ngóng thì lại rất nhanh nhẹn, ra ngoài dạo quanh một vòng là đã về ngay: “Tiểu thư, Điện hạ đang ở viện chính.”
“Đi thôi, chúng ta đi qua đó.”
“Để làm gì ạ?”
“Đi đòi nợ!”
...
“Nàng ta tới đây làm gì?” Bàn tay của Tiêu Quân Hạo hơi khựng lại, một giọt mực to nhiễu lên tờ công văn trên bàn.
“Chủ nhân? Có cho vào được không ạ?” Vô Tung hỏi bằng hết chức trách của mình.
Tiêu Quân Hạo hơi đắn đo: “Cho nàng ta vào đi.”
Hắn cũng muốn xem thử nàng định làm cái gì?
Vân Hiểu Tinh chạy đến đây, nàng mặc bộ váy màu đen của mực, vóc dáng yểu điệu duyên dáng, hệt như một cơn gió mạnh mẽ ác liệt, lao thẳng tới trước mặt hắn.
Tiêu Quân Hạo hơi liếc nhìn nàng, phải công nhận vị Hoàng tử phi này của hắn cũng một chút sắc đẹp, đầu hắn bất giác nhớ lại cảnh tượng vào đêm tân hôn...
Vân Hiểu Tinh đứng lại, lạnh giọng nói với hắn: “Tiêu Quân Hạo, của hồi môn của ta đâu!”
Suy nghĩ vừa mới thoảng qua ngay lập tức tan thành mây khói, Tiêu Quân Hạo lại bắt đầu thấy rất muốn bóp chết nàng, hắn nói với giọng lạnh lùng: “Của hồi môn của ngươi, ngươi hỏi ta làm gì?”
Đúng là Vân Hiểu Tinh sắp giận tới mức phì cười rồi: “Tiêu Quân Hạo, nếu ngươi thật sự nghèo túng tới như vậy thì thành thật nhận đi, ta cho ngươi số của hồi môn đó cũng chẳng xá gì, nhưng mà ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chong-vuong-gia-kho-bo/3437700/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.