Chương trước
Chương sau
Ở một bên khác, Tiêu Quân Hạo sắc mặt lạnh lẽo xông vào viện của Vân Hiểu Tinh.

Rầm…

Tiếng động cực lớn vang lên, cửa phòng bị một lực mạnh đá văng ra, cánh cửa đập vào hai bên tường rồi dội mạnh trở lại, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.

Vân Hiểu Tinh giật nảy mình, lập tức thoát ra khỏi không gian.

Nàng mới vừa ngồi xuống giường thì Tiêu Quân Hạo đã cuốn tới như một cơn gió, bàn tay to rộng nắm lấy cổ tay nàng, phẫn nộ quát to: “Giao thuốc giải ra đây!”

Khó khăn lắm mới ngủ được một giấc lại đột nhiên bị đánh thức, lửa giận trong lòng Vân Hiểu Tinh bốc lên, đôi mắt đẹp lạnh lùng mang theo tia lửa bắn về phía Tiêu Quân Hạo: “Thuốc giải gì? Đêm hôm khuya khoắt ngươi nổi điên cái gì vậy? Có bệnh thì mau đi trị đi!”

Khóe mắt Tiêu Quân Hạo lơ đãng quét qua đôi chân dài để trần của nàng, ký ức Vân Hiểu Tinh quấn lấy hắn chợt trỗi dậy khiến hắn càng bực bội hơn, ghét bỏ quát to: “Đúng là trơ trẽn!”
Vân Hiểu Tinh bị câu mắng làm sửng sốt, sau đó mới sực nhận ra, trong lòng bỗng thấy buồn cười. Chiếc giường cổ đại này cứng như đá, nàng không ưa nổi, huống chi tối qua nàng còn bị chó cắn trên cái giường này…

Nàng có thể không chê được chắc?

Hơn nữa, trong không gian có một phòng nghỉ thoải mái như khách sạn năm sao, sao nàng nỡ để mình phải chịu thiệt chứ?

Đương nhiên là ở khách sạn năm sao rồi!

Chỉ là nàng không ngờ sau khi thay bộ đồ ngủ thắt đai mình thường mặc theo thói quen thì lại bị một con chó dại đột nhiên xông vào đánh thức, cho nên chưa kịp thay đồ…

Vân Hiểu Tinh tặc lưỡi, chợt nhớ tới chuyện lúc trước nàng làm, chẳng lẽ bây giờ mới phát tác?

Nàng khép váy áo lại, sau đó kéo cái chăn bông xộc xệch lên che kín hai chân, rồi mở miệng trêu tức: “Không phải giờ là đêm động phòng hoa chúc của điện hạ và sư muội yêu kiều duyên dáng sao, sao lại tới đây tìm ta? Bát Hoàng tử, lẽ nào ngươi… yếu sinh lý à?”
Tiêu Quân Hạo bị lời nói thẳng thừng của nàng kí©h thí©ɧ làm đôi mắt bốc hỏa, sao nữ nhân này lại vô liêm sỉ như vậy, cái gì cũng nói được?!

Tiêu Quân Hạo lại lạnh mặt chất vấn: “Vân Hiểu Tinh, ngươi đã làm gì với Lâm Mạn?”

Vân Hiểu Tinh xoè hai tay nhún vai như kẻ vô lại, chớp mắt làm ra vẻ vô tội nói: “Ta có thể làm gì được, không phải chỉ bảo Trắc phi yêu quý của ngươi kính ta một chén trà thôi sao? Đến cả một chuyện nhỏ như vậy nàng ta cũng không làm được, còn hại ta bị thương. Ta đã rộng lượng không so đo với nàng ta rồi, sao nào? Nàng ta còn muốn cắn ta thêm một cái nữa mới chịu hả?”

Tiêu Quân Hạo vừa liếc mắt đã biết ngay nàng đang nói láo, nữ nhân gian xảo này!

Hắn cười mỉa, nghiêng người lao tới nhanh như tia chớp, chụp lấy cổ tay Vân Hiểu Tinh, sức lực mạnh tới nỗi như sắp bóp nát xương cổ tay nàng, khuôn mặt lạnh lùng dí sát tới: “Đừng tưởng không có chứng cớ thì ta không biết ngươi đang giở trò quỷ gì. Vân Hiểu Tinh, dù dùng loại thủ đoạn này để thu hút sự chú ý của ta thì ta cũng sẽ không thích ngươi đâu, cả đời này cũng không!”
“Từ nay về sau tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn ở lại trong viện này đi, nếu còn dám bày trò nữa thì đừng trách ta không nể tình!”

Vân Hiểu Tinh đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, nhưng lực hắn bóp cổ tay nàng quá mạnh, nàng không dám giãy giụa, sợ hắn sẽ thật sự bóp nát xương tay mình!

“Nể tình? Nể tình cái mả tổ nhà ngươi.” Vân Hiểu Tinh hít một hơi, nhịn đau chế giễu lại: “Bà đây với loại cưỡиɠ ɠiαи như ngươi có cái tình gì để nể hả?”

Tiêu Quân Hạo sôi máu, sức ở tay lập tức tăng lên.

Khoảnh khắc đó Vân Hiểu Tinh như nghe thấy tiếng xương mình gãy vụn!

Cơn đau buốt khiến lòng Vân Hiểu Tinh tràn đầy lửa giận, chỉ trong nháy mắt đã diệt sạch lý trí của nàng, nàng vừa thoáng suy nghĩ thì một cây súng gây mê đặt trong phòng thí nghiệm đã xuất hiện trong tay. Vân Hiểu Tinh trợn mắt trừng hắn muốn rách cả mí, chẳng quan tâm gì hết, bắn một lúc ba mũi kim!

Đi chết đi, thằng chó này!

Khóe mắt Tiêu Quân Hạo bắt gặp một vật kỳ dị đột nhiên xuất hiện trong tay nàng, đồng tử hơi co rút lại, hắn còn chưa kịp hoàn hồn đã cảm thấy cảm giác ngứa ngáy tê dại truyền tới từ cánh tay trái, chỉ trong nháy mắt đã lan tràn toàn thân. Mắt hắn mờ đi, ngã thẳng vào trên người Vân Hiểu Tinh.

Thân hình cao lớn như núi đổ xuống, Vân Hiểu Tinh không kịp đề phòng nên bị đè chặt, mà càng ghê tởm hơn là đầu Tiêu Quân Hạo đang vùi vào cổ nàng... Tiếng thở dốc phả vào làn da mỏng manh của nàng khiến cổ Vân Hiểu Tinh bất giác nổi da gà!

“Thứ, hèn hạ, kinh, tởm.” Tiêu Quân Hạo cứng đờ cả người, nói chuyện cũng không lưu loát, bập bà bập bõm, hoàn toàn không còn khí thế uy phong lẫm liệt như trước.

“Mắng ta hèn hạ? Ngươi mới hèn hạ! Ỷ có võ công đi ức hϊếp một nữ nhân yếu đuối!” Vân Hiểu Tinh vừa sống sót sau tai nạn, tức giận phản bác lại. Nàng thở hổn hển giơ tay ra tìm trên vai Tiêu Quân Hạo, rút cây kim gây mê ra, ném cây súng về không gian

Sau đó mới dùng cả tay cả chân đẩy nam nhân to lớn như ngọn núi trên người mình xuống!

Tiêu Quân Hạo lăn “phịch” xuống đất, trán đập mạnh vào phiến đá xanh khiến hai mắt hắn tối sầm rồi ngất đi.

Trên cổ tay truyền đến cơn đau, Vân Hiểu Tinh cúi đầu nhìn cổ tay bầm tím, trong lòng cảm thấy vô cùng căm hận!

Cho dù lúc này trông Tiêu Quân Hạo chật vật đến thế nào thì nàng vẫn không cảm thấy hả giận. Nhưng bây giờ cổ tay của nàng quan trọng hơn, Vân Hiểu Tinh định vào không gian tìm thuốc, nàng nhớ bên trong có rượu xoa bóp.

Nhưng nàng cũng không dám chủ quan, mặc dù Tiêu Quân Hạo đã trúng ba mũi thuốc mê, nhưng mũi tiêm đó chỉ có liều lượng cho một con chuột bạch, nếu như tên chó má kia tỉnh lại giữa chừng thì không ổn.

Nàng suy tư một lát, nhớ ra phòng nghỉ ở trong không gian vẫn còn hương giúp dễ ngủ chưa đốt hết, thế là nàng lấy ra đốt, sau đó mới yên tâm tiến vào không gian, trị liệu đơn giản cho cổ tay bị thương của mình.

Sau khi thoa rượu thuốc và mát xa một lúc, Vân Hiểu Tinh không dám tiếp tục ngủ trong không gian nữa, ai bảo tự dưng trong phòng lại có một vị khách không mời mà đến?

Nàng ra khỏi không gian, liếc nhìn nam nhân trên mặt đất, lửa giận trong lòng lại nhen nhóm, không thèm suy nghĩ đã nhảy xuống giường đấm đá Tiêu Quân Hạo túi bụi, vừa đá vừa chửi: “Tên chó má! Này thì bắt nạt phụ nữ này! Này thì tới mà không thèm báo trước này! Ta đá chết ngươi… xem ngươi còn dám huênh hoang nữa không!”

Vân Hiểu Tinh mệt mỏi thở hổn hển, bên tai cũng không còn tiếng Tiêu Quân Hạo phách lối tàn nhẫn mắng lại mình, trong lòng không khỏi đắc ý: “Chỉ tiếc bây giờ bà đây không có máy ảnh, nếu không ta nhất định phải chụp cái bản mặt xấu xí của ngươi tặng cho toàn bộ người trong Kinh Thành mỗi người một tấm.”

Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Quân Hạo trên đất, trong lòng thầm nghĩ: Nam nhân này tuy chó má thật, nhưng dù sao cũng là Hoàng tử đương triều tay cầm trọng binh, mà lại còn rất được yêu chiều. Nếu nàng gϊếŧ chết Tiêu Quân Hạo, với cái cơ thể này, cái thể lực này thì đừng nói là phủ Bát Hoàng tử, chỉ sợ đến cái viện này nàng cũng chẳng bước ra nổi nữa kìa…

“Làm sao bây giờ?” Vân Hiểu Tinh vừa suy đi tính lại vừa xem xét Tiêu Quân Hạo một lượt, tư thế bây giờ của hắn là đang úp mặt nằm rạp trên mặt đất, tay chân co quắp không thể động đậy...

Trông cũng rất giống một con rùa đen!

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nàng liền lấy ra một cây bút dạ từ trong không gian, cười xấu xa nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của đối phương, trong mắt không có ý tốt: “Ngươi đã bất nhân thì cũng đừng trách ta bất nghĩa. Dù sao ngươi cũng mò tới đây rồi, nếu ta không tặng ngươi chút quà thì cũng quá có lỗi với những gì bổn cô nương phải chịu đựng!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.