Bạch Như Ngọc có vẻ bán tín bán nghi về lời nhắc nhở của Tô Tử Mạch, phải biết rằng nơi đây là hoàng cung, đồ ăn trong cung đều được kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt, sao có thể dễ dàng bị bỏ độc như vậy được?
Có điều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Tử Mạch thì không có vẻ gì là đang nói đùa. Đối mặt với nghi vấn của Bạch Như Ngọc, Tô Tử Mạch nói với giọng điệu kiên định: "Ta là người luyện dược, thứ được bỏ trong nước trà này là một loại độc mãn tính, sau khi uống vào không phát tác ngay mà sẽ từ từ tàn phá cơ thể của người. Nhưng bản thân loại độc dược này có mùi nhất định, nên cần phải tẩm vào trà để che đậy lại, có điều vẫn không đánh lừa nổi thính giác của ta!"
Thấy Tô Tử Mạch nói năng đâu ra đấy, thậm chí còn biết đây là loại độc nào, Bạch Như Ngọc vội vàng đứng dậy, nói: “Tô cô nương, nếu đã như vậy thì chúng ta phải nhanh chóng thông báo cho Dương thống lĩnh biết chuyện này, chuyện có người dám cả gan hạ độc trong hoàng cung không thể coi thường được, nhất định phải điều tra cho rõ ngọn nguồn!”
Thấy vậy, Tô Tử Mạch vội ngăn Bạch Như Ngọc lại, nói: “Đợi đã! Chuyện này không thể nói cho bất cứ ai biết!"
"Tại sao? Chuyện lớn như vậy há có thể cứ thế lấp liếm cho qua được?"
Bạch Như Ngọc hiển nhiên rất khó hiểu trước quyết định của Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc lúc này mới nhẫn nại nói: "Ban nãy ngươi cũng nói đấy thôi, để hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869919/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.