Thấy Dạ Ly Thần nói ra lời có lý như vậy, Tô Tử Mạch chỉ đành thở dài lắc đầu nói: "Chàng nói cũng đúng, được rồi, sau này Bảo Bảo mà gây ra họa gì thì tất cả là trách nhiệm của chàng hết."
Bảo Bảo đứng cạnh nghe thấy thế bèn tự tin vỗ ngực nói: "Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ không gây ra họa gì đâu, người và phụ thân không cần lo lắng."
Nghe thằng bé nói vậy, Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng, giọng điệu Dạ Ly Thần cũng hòa hoãn đi mấy phần: "Phu nhân, ta đã nói với nàng rồi, Bảo Bảo đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi, lần này chúng ta đã tận mắt nhìn thấy tình hình của thằng bé ở học phủ Đăng Thần này, chắc là nàng đã yên tâm rồi chứ?"
Tô Tử Mạch nghe thấy lời này, trái lại nàng không hề phản bác, sau khi đến học phủ Đăng Thần, nhìn thấy Bảo Bảo vẫn ổn, quan hệ giữa thằng bé và những bạn học khác cũng không tồi, về phần Thương Giác viện trưởng, thấy ông ấy có được nhiều đệ tử ưu tú như vậy, nàng cũng yên tâm hơn phần nào.
Sau khi dặn dò Bảo Bảo xong, Tô Tử Mạch mới cùng Dạ Ly Thần rời khỏi học phủ Đăng Thần.
Ra khỏi cửa lớn học phủ, Dạ Ly Thần mới cười nói với Tô Tử Mạch: "Phu nhân, hôm nay chúng ta cũng đã thăm Bảo Bảo rồi, giờ nên quay về thôi."
Lúc trước khi Bảo Bảo không có ở đây, Dạ Ly Thần được tận hưởng quãng thời gian hai ngày ở bên cạnh Tô Tử Mạch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869900/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.