Ngay lúc Thi Thanh Nghiên không nhịn được định nói chuyện Bảo Bảo hạ độc nàng ta ra thì nàng ta lại phải nuốt lời nói đến khóe miệng trở lại. Cái độc dược kia lại là độc dược mà nàng ta tự tay đưa cho Bảo Bảo, hơn nữa cũng là nàng ta xúi giục Bảo Bảo hạ độc Tô Tử Mạch, nếu nàng ta thực sự nói chuyện này ra, vậy đến lúc đó người gặp xui xẻo lại chính là nàng ta. Mặc dù lúc này Bảo Bảo đang đứng ở phía sau của Tô Tử Mạch, còn vụng trộm nhìn về phía Thi Thanh Nghiên, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần khinh thường cùng với cười nhạo, hiển nhiên mọi chuyện đều nằm hết trong kế hoạch của Bảo Bảo. Bảo Bảo biết chắc lúc này Thi Thanh Nghiên là kẻ câm ăn thuốc đắng, ăn khổ mà không thể nói ra, ngoại trừ phải nghiến răng nuốt vào bụng thì Thi Thanh Nghiên đã không còn lựa chọn nào khác. Quả nhiên sau khi do dự một lúc thì Thi Thanh Nghiên đã hít sâu một hơi rồi nói: “Rất xin lỗi, vừa rồi là do ta quá kích động, đột nhiên ta cảm thấy trong người không khỏe, ta đi trước.” Sau khi nói xong thì Thi Thanh Nghiên nhanh chóng rời khỏi phòng, đợi sau khi Thi Thanh Nghiên rời đi Tô Tử Mạch mới kịp phản ứng, với tâm cơ của Thi Thanh Nghiên sẽ không có khả năng bày ra vẻ mặt hung ác như vậy với Bảo Bảo ở trước mặt nàng và Dạ Ly Thần, nhất định là Bảo Bảo đã làm chuyện gì chọc giận Thi Thanh Nghiên rồi. Nghĩ tới đây Tô Tử Mạch nhìn về phía Bảo Bảo, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bảo Bảo, con thành thật nói cho mẫu thân biết, vừa rồi lúc con ở cùng với dì Thanh Nghiên có phải đã xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không? Lúc đó hai người đã nói những gì vậy?” Đối mặt với những câu hỏi của Tô Tử Mạch, vẻ mặt của Bảo Bảo vô tội nói: “Mẫu thân, chúng con chưa nói gì cả, dì Thanh Nghiên chỉ chơi đùa với con mà thôi, có thể là vừa rồi nàng ấy không cẩn thận làm vỡ cái cốc cho nên trong lòng không thoải mái, chuyện này cũng không hề liên quan đến con mà.” Thấy Bảo Bảo không chịu nói, Tô Tử Mạch cũng không còn cách nào, lúc này Dạ Ly Thần đang ở bên cạnh mới tiến lên khuyên nhủ: “Được rồi, dù sao Bảo Bảo cũng không có chuyện gì, chuyện này cứ để cho nó qua đi.” Tuy rằng trong lòng Tô Tử Mạch vẫn còn nghi ngờ nhưng Bảo Bảo đã không chịu nói thì nàng cũng không muốn ép buộc, huống chi Bảo Bảo đúng là không có bị thương ở đâu cả, Tô Tử Mạch cũng không muốn hỏi thêm bất cứ điều gì. Mà Thi Thanh Nghiên sau khi rời đi cũng không có trở về phòng của mình, nàng ta trực tiếp rời khỏi điện Lăng Vân, những người nhìn thấy Thi Thanh Nghiên trên đường đi đều bị dáng vẻ của nàng ta hù dọa. “Thi tiểu thư làm sao vậy, sao nhìn dáng vẻ của nàng ta lại như có thâm thù đại hận gì thế, chẳng lẽ có người nào đắc tội với nàng ta hay sao?” “Ôi, Thi tiểu thư này bình thường đối xử với chúng ta rất tốt nhưng thực ra đều là đang giả vờ đấy, các ngươi chắc chắn không biết, trước đó Thi tiểu thư này còn muốn giết chết phu nhân của chúng ta đó, may mà thần tôn đại nhân của chúng ta ra tay kịp thời, ta thấy Thi tiểu thư này có lẽ là biết không thể lăn lộn được ở điện Lăng Vân nên cho đã tự mình rời đi đấy.” Thi Thanh Nghiên cũng không biết nàng ta vất vả ngụy trang nhiều năm đã bị đám hạ nhân ở điện Lăng Vân nhìn thấu, nhưng hiện tại Thi Thanh Nghiên cũng không có tâm tư đi quản những chuyện này, vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi nàng ta bị Bảo Bảo hạ độc khiến nàng ta mất đi khả năng sinh con, cơn tức trong lòng Thi Thanh Nghiên khó mà nuốt trôi được. Sau khi rời khỏi điện Lăng Vân, Thi Thanh Nghiên đi thẳng tới khu rừng vắng vẻ ở gần đó, sau đó Thi Thanh Nghiên đột nhiên lấy ra một khối ngọc phù từ trong ngực rồi bóp nát, bên trong ngọc phù xuất hiện một một tia sáng rồi nhanh chóng bay đi. Không lâu sau khi Thi Thanh Nghiên làm xong những việc này thì đột nhiên có một bóng người bay về phía Thi Thanh Nghiên, người vừa đến có thân hình thấp bé lưng bị gù, hóa ra là một bà lão lớn tuổi. “Tiểu thư, lão thân đã tới chậm, không biết tiểu thư triệu hoán lão thân đến đây là có chuyện gì muốn phân phó.” Bà lão này sau khi đến trước mặt của Thi Thanh Nghiên thì khom lưng hành lễ với nàng ta, có vẻ rất tôn trọng Thi Thanh Nghiên, Thi Thanh Nghiên thấy thế thì sắc mặt trầm xuống nói: “Bổn tiểu thư gọi ngươi đến tất nhiên là có chuyện muốn phân phó cho ngươi, bổn tiểu thư muốn ngươi giết một người.” Nghe thấy lời nói của Thi Thanh Nghiên, vẻ mặt của bà lão bình tĩnh nói: “Lần này tiểu thư muốn giết ai, chỉ cần tiểu thư phân phó, lão thân tự nhiên sẽ đi giải quyết mọi chuyện cho tiểu thư.” Bà lão cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên khi nghe thấy lời nói của Thi Thanh Nghiên, nghe giọng điệu của bà ta thì dường như đây cũng không phải là lần đầu tiên đi giết người thay Thi Thanh Nghiên, mà Thi Thanh Nghiên lúc này đã nắm chặt nắm đấm nói: “Bổn tiểu thư muốn ngươi đi giết chính là đứa trẻ tên là Bảo Bảo, ngươi phải nhớ kỹ trước khi giết nó phải để cho nó cảm nhận hết mọi loại đau khổ, không được để cho nó chết một cách dễ dàng.” “Tiểu thư, đứa trẻ Bảo Bảo này là người phương nào, nếu chỉ là một đứa trẻ sao có thể trêu chọc đến tiểu thư chứ?” Sau khi biết đối tượng mà mình phải giết chỉ là một đứa trẻ, bà lão rốt cục không nhịn được hỏi thăm, chỉ là bà ta vừa hỏi câu này vừa vặn đụng trúng chỗ đau của Thi Thanh Nghiên. Chỉ thấy Thi Thanh Nghiên quay lại trừng mắt nhìn bà lão rồi nói: “Chuyện của bổn tiểu thư lúc nào đến phiên ngươi hỏi hả, ngươi chỉ cần nhớ kỹ làm tốt những chuyện mà bổn tiểu thư phân phó là được, đúng rồi, gần đây trong môn phái có xảy ra chuyện gì bất thường hay không?” Sau khi bị Thi Thanh Nghiên khiển trách thì bà lão vội vàng cúi đầu khom người nói: “Tiểu thư, người cứ yên tâm, mọi việc trong môn phái đều bình thường, chỉ là tiểu thư muốn lão thân đi giết đứa trẻ tên là Bảo Bảo này, bây giờ nó đang ở đâu, lớn lên có dáng vẻ như thế nào, lão thân vẫn chưa biết những điều này, kính xin tiểu thư cho hay.” Lúc này giọng điệu của Thi Thanh Nghiên mới hòa hoãn đi vài phần: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, đây là bức họa của đứa bé kia, ngươi hãy cầm lấy, mấy ngày tới bổn tiểu thư sẽ nghĩ cách dẫn nó ra khỏi điện Lăng Vân, đến lúc đó bổn tiểu thư sẽ truyền tin đến cho ngươi, ngươi hãy mai phục sẵn rồi bắt nó đưa đi, nhớ kỹ nhất định phải làm cho nó phải chịu đau khổ rồi mới được giết nó.” “Lão thân đã hiểu, tiểu thư còn có chuyện gì muốn phân phó không ạ?” “Hết rồi, mấy ngày nay ngươi cứ ở bên ngoài điện Lăng Vân chờ tin tức của bổn tiểu thư đi.” Sau khi Thi Thanh Nghiên nói với bà lão xong thì lúc này nàng ta mới quay người đi về phía điện Lăng Vân, không lâu sau Thi Thanh Nghiên lại xuất hiện ở trong điện Lăng Vân, nhìn ánh mắt của nàng ta có vẻ đã khôi phục lại bình thường, hoàn toàn không còn dáng vẻ tức giận lúc trước nữa. Sau khi trở về điện Lăng Vân, Thi Thanh Nghiên đi thẳng đến trước cửa phòng của Tô Tử Mạch. “Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ có ở trong không?” Tô Tử Mạch vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt vui vẻ của Thi Thanh Nghiên, Tô Tử Mạch không khỏi nhướng mày nói: “Là Thanh Nghiên muội muội hả, muội tìm ta có chuyện gì không?” Thi Thanh Nghiên nghe thấy vậy thì cười nói: “Tử Mạch tỷ tỷ, vừa rồi thân thể của ta hơi không thoải mái nên đã dọa đến Bảo Bảo, vì muốn bù đắp cho Bảo Bảo nên ta muốn mời Bảo Bảo đi ra ngoài chơi.” Tô Tử Mạch nghe thấy vậy không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối, nàng nói: “Ý tốt của Thanh Nghiên muội muội ta nhận, nhưng ta thấy chuyện này cũng không cần thiết, Bảo Bảo ở trong điện Lăng Vân rất tốt, không cần phải đi ra ngoài đâu.” “Mẫu thân, con muốn đi ra ngoài chơi.” Tô Tử Mạch vừa nói xong thì giọng nói của Bảo Bảo vang lên, hóa ra vừa rồi Bảo Bảo vẫn luôn ở phía sau nghe lén Tô Tử Mạch và Thi Thanh Nghiên nói chuyện. Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch không khỏi có chút bất lực nhìn thằng bé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]