Sau khi chia thành nhiều đội hình xong, các đệ tử của điện Lăng Vân nhanh chóng bắt đầu tự luyện tập, từ động tác ngay ngắn chỉnh tề của bọn hắn có thể thấy, tu vi của đám đệ tử đều không tầm thường, khó trách điện Lăng Vân có thể trở thành môn phái vang danh lớn nhất Thiên Huyền Đại Lục. "Phu nhân thấy thế nào? Vi phu thu đám đệ tử này làm người dưới trướng của mình cũng được nhỉ." Lúc này Dạ Ly Thần không nhịn được khoe khoang với Tô Tử Mạch, đám đệ tử của điện Lăng Vân này lợi hại như thế thì tất nhiên điện chủ như hắn có công lao lớn nhất rồi, trước đây Dạ Ly Thần một thân một mình không có cảm giác gì, nhưng bây giờ hắn lại vội vàng chia sẻ những điều này với Tô Tử Mạch. Sau khi Tô Tử Mạch nghe xong cười nói: "Đám đệ tử này quả thực cũng không tệ, nhưng mà để so sánh với cường giả chân chính thì vẫn có chênh lệch rất lớn, điện chủ như ngài đây xem ra phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được." Ngay lúc Tô Tử Mạch với Dạ Ly Thần đang vừa xem đám đệ tử luyện công vừa nói chuyện với nhau, thì đột nhiên bên trong mặt đất sân luyện tập bắt đầu rung lên, không ít đệ tử không có phòng bị đứng không vững ngã xuống mặt đất, buổi tập luyện đang tốt đẹp lập tức trở nên lộn xộn. "Thần tôn đại nhân, không xong rồi, hình như xảy ra chuyện rồi, ngài với phu nhân và cả tiểu thiếu gia rời trận trước đi.” Sau khi phát hiện giữa sân có sự khác thường, A Mông vội vàng bước tới mời Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch và cả Bảo Bảo rời đi, dù sao bây giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra, vẫn nên rời đi để tránh nguy hiểm trước. Dạ Ly Thần nghe xong lại nghiêm mặt nói: "Đừng nói nhảm, làm sao bản tôn có thể rời đi vào lúc này? Ngươi đưa phu nhân với thiếu gia rời khỏi đây trước đi, bản tôn rất muốn xem xem rốt cuộc thứ gì đang làm loạn." Lời vừa rơi xuống thì Dạ Ly Thần lập tức phi thân hướng thẳng lên chỗ giữa sân tập luyện, mà lúc này nơi đó đã hoàn toàn nứt tách ra, đồng thời từ trong khe nứt truyền đến một tiếng gầm như tiếng sấm vang. "Gào." Tiếng gầm rú này trầm thấp chói tai mang theo sự lạnh lẽo cô đơn từ sâu trong lòng đấm, lúc này đám đệ tử của điện Lăng Vân ở giữa sân bắt đầu nhao nhao rút lui, một số người không may mắn trực tiếp rơi vào trong khe nứt. Tô Tử Mạch nhìn thấy cảnh này trong lòng rất hiếu kì, nhìn cảnh tượng này như thể sắp có con ma thú từ dưới lòng đất chui lên, hơn nữa nhìn tình hình này thì rất có thể là một con ma thú rất lợi hại. Dựa theo đó Tô Tử Mạch lập tức cảm thấy có hứng thú, lúc này mà cứ thế rời đi thì chẳng phải rất đáng tiếc sao, dù sao sau này loại cảnh tượng hoành tráng như thế này không phải muốn là có thể thấy được. Nghĩ vậy Tô Tử Mạch nói với A Mông: "A Mông ngươi đưa tiểu thiếu gia rời đi trước đi, thần tôn đại nhân nhà ngươi chỉ có một mình ta không yên lòng, ta sẽ đi giúp hắn một tay. " Vừa dứt lời xong Tô Tử Mạch lập tức bay về phía Dạ Ly Thần, A Mông thấy thế muốn ngăn cũng không kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nói với Bảo Bảo: "Tiểu thiếu gia, chúng ta đi trước đi." Nhưng điều khiến A Mông không nói nên lời chính là Bảo Bảo thế mà lắc đầu nói: "Không được, phụ thân mẫu thân của ta đều đang đi đối phó với quái thú kia, lúc này sao ta có thể bỏ mặc hai người rồi rời đi được chứ, một nhà ba người chúng ta tất nhiên phải ra trận cùng nhau, phụ thân mẫu thân chờ ta với.” Trong ánh mắt kinh ngạc và bất lực của A Mông, thân hình nhỏ bé của Bảo Bảo cũng bay lên, cấp tốc bay về phía Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch. Thấy thế khuôn mặt của A Mông tràn đầy cay đắng, vừa rồi Dạ Ly Thần cố ý nhờ ông ta đưa Tô Tử Mạch với Bảo Bảo đi đến nơi an toàn, nhưng bây giờ cả hai người lại chạy đi tìm Dạ Ly Thần, vậy ông ta cũng chỉ có thể đi theo cùng. Lúc này Dạ Ly Thần đang lơ lửng trên khe nứt, hắn nhìn thấy Tô Tử Mạch với Bảo Bảo cũng bay đến bên cạnh mình không khỏi cau mày nói: " Tại sao hai người lại tới đây? Không phải ta đã nhờ A Mông đưa các ngươi rời đi rồi sao?" Tô Tử Mạch nghe xong cười nói: "Động tĩnh lớn như vậy chắc chắn có trò hay để xem, nếu ta không chút tiếc nuối rời đi lại nói chẳng lẽ ngài còn sợ ta với Bảo Bảo gặp nguy hiểm gì sao?" Lúc này Bảo Bảo cũng ở một bên phụ hoa: "Mẫu thân nói không sai, phụ thân lợi hại như vậy chắc chắn có thể bảo vệ chúng ta." Nhìn thấy Tô Tử Mạch với Bảo Bảo một người xướng một người họa, Dạ Ly Thần chỉ có thể cưng chiều nói: "Sợ các ngươi rồi, xem ra hình như có ma thú xuất hiện, hai người các ngươi chút nữa đứng sau lưng ta, đừng chạy loạn, ta tự nhiên sẽ bảo vệ các ngươi thật tốt." Ngay khi Dạ Ly Thần dặn dò Tô Tử Mạch với Bảo Bảo xong, tiếng gầm rú dưới mặt đất càng lúc càng lớn hơn, sau đó một cái bóng khổng lồ từ từ ló dạng từ vết nứt trên mặt đất. Mãi đến khi bóng đen trồi lên từ khe nứt, lúc này Tô Tử Mạch mới thấy rõ thứ xuất hiện trước mặt nàng là một con đại xà có chiều dài cơ thể hơn chục mét. Cơ thể con đại xà này đen nhánh, nhìn bên trong hai con mắt nhỏ màu vàng có thể thấy sự hung ác giảo hoạt, nó vừa nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch vừa không ngừng phun ra rụt vào đầu lưỡi của mình. Chỉ là khi nó thè lưỡi đồng thời cũng phát ra tiếng gầm nhẹ, điều này rất khác với loài rắn thông thường, loài rắn bình thường cho tới bây giờ sẽ không bao giờ phát ra âm thanh. Lúc này Bảo Bảo nói: "Mẫu thân nhìn xem, con đại xà này còn có thể phát ra âm thanh, thật là thú vị." Nghe thấy vậy Tô Tử Mạch gật đầu nói: "Con đại xà này quả thực có chút kỳ quái, nếu như ta nhớ không lầm thì con đại xà này hình như là hung thú thượng cổ Hắc Vân Giao, con Hắc Vân Giao này trời sinh thích nước, sao có thể xuất hiện ở trong lòng đất được." Đối mặt với nghi ngờ của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần mở miệng trả lời: "Vị trí của điện Lăng Vân chính là một vùng đất phong thủy bảo, nhiều năm trước ở nơi này từng là một hồ nước, Hắc Vân Giao này rất có thể ẩn thân trong lòng đất, vừa vặn đúng lúc phá đất xuất hiện thôi." Sau khi nghe Dạ Ly Thần giải thích, Tô Tử Mạch cuối cùng cũng hiểu ra nguyên do, vẻ mặt của Dạ Ly Thần cũng có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút: "Bản tôn còn tưởng thứ gì phi thường, nhưng con vật Hắc Vân Giao này chỉ là một con ma thú cấp bảy mà thôi, nếu dùng tu vi của nhân loại để so sánh thì nhiều nhất chỉ là một Linh Đế mà thôi, bản tôn sẽ tiêu diệt nó." Vừa nói Dạ Ly Thần vừa chuẩn bị động thủ giết chết con Hắc Vân Giao này, chỉ là khi Dạ Ly Thần vừa mới giơ tay lên thì Tô Tử Mạch với Bảo Bảo đồng thời kêu lên. "Không được." Dạ Ly Thần nhìn thấy Tô Tử Mạch với Bảo Bảo cùng nhau ngăn cản mình, không khỏi cau mày nói: "Hai người các ngươi đây là có chuyện gì, sao không để cho ta giết chết con Hắc Vân Giao này?" Bảo Bảo là người đầu tiên lên tiếng: "Phụ thân, con đại xà này trông đáng yêu quá, con muốn bắt nó về làm sủng vật, để con không còn cô đơn mỗi khi phụ thân với mẫu thân bận rộn nữa." Dạ Ly Thần nghe nói như vậy, khóe miệng giật giật hai cái, Bảo Bảo đứa bé này không hổ là con của hắn, có khẩu vị độc đáo như vậy, thế mà lại muốn bắt Hắc Vân Giao vừa đen vừa xấu lại làm sủng vật. Sau khi biết ý nghĩ của Bảo Bảo, Dạ Ly Thần lại nhìn về phía Tô Tử Mạch nói: "Phu nhân, vậy tại sao nàng lại ngăn cản vi phu? Chẳng lẽ nàng cũng muốn bắt con Hắc Vân Giao này làm sủng vật?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]