Chương trước
Chương sau
Dạ Ly Thần nghe xong liền cười nói: “Đây là đương nhiên rồi, vi phu cũng muốn nhân cơ hội này để mọi người trên thiên hạ này biết đến sự tồn tại của nàng và Bảo Bảo.”
Chỉ vài ngày sau khi Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch nói xong chuyện này, quả nhiên trong điện Lăng Vân liền tiếp đón một nhóm khách, những vị khách này là những người của các đại môn phái đến để dâng quà cho Dạ Ly Thần.
Thi Thanh Nghiên sau vài ngày nghỉ ngơi đã trở nên bồn chồn trở lại, trực tiếp mời người của một trong các môn phái đến.
“Bái kiến Thanh Nghiên công chúa, nghe nói rằng Thanh Nghiên công chúa là nghĩa muội của thần tôn đại nhân, nên lần này phái Thanh Vân của chúng ta thay mặt cho Nước Hạn Hải đến đây trước, hy vọng rằng Thanh Nghiên công chúa sẽ nể mặt bệ hạ mà nói giúp một vài lời tốt đẹp ở trước thần tôn đại nhân.”
Phái Thanh Vân là một môn phái có danh tiếng ở nước Hạn Hải, phái Thanh Vân có quan hệ rất tốt với hoàng thất của Nước Hạn Hải, vì vậy, sứ giả của phái Thanh Vân là Lưu Phong trưởng lão vừa gặp mặt đã bắt đầu kết thân với Thi Thanh Nghiên rồi.
Thi Thanh Nghiên nghe vậy liền cười nói: “Lưu trưởng lão không cần phải khách khí đâu, bổn công chúa đặc biệt mời ngài tới đây, chẳng lẽ ngài còn không hiểu ý tứ bên trong đó sao? Lần này có hơn cả chục môn phái tới, bổn công chúa chỉ đặc biệt mời có một mình ngài mà thôi, điều này đương nhiên là bởi vì nể mặt phái Thanh Vân của ngài là một môn phái nổi danh trong nước Hạn Hải rồi.”
Lưu Phong vừa nghe vậy vội vàng khom lưng nói: “Vậy ta phải cảm tạ Thanh Nghiên công chúa trước rồi, mong rằng Thanh Nghiên công chúa có thể nhắc nhở vài lời. Chắc là Thanh Nghiên công chúa cũng biết rằng trong buổi yến tiệc tối mai sứ giả của các đại môn phái đều sẽ tặng quà. Thanh Nghiên công chúa nhất định là cũng biết rất rõ sở thích của thần tôn đại nhân mà đúng không, nếu như những món quà mà phái Thanh Vân chúng ta tặng đều hợp ý của thần tôn đại nhân, đến lúc đó thần tôn đại nhân vui vẻ nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho.”
“Xem ra Lưu trưởng lão ngài cũng không hề ngốc. Lần này bổn công chúa gọi ngài đến đây chính là vì chuyện này. Ngài có biết Ly Thần ca ca muốn nhận được món quà gì nhất không?”
“Cái này lão phu không biết, xin Thanh Nghiên công chúa vui lòng chỉ điểm cho.”
Lúc này Thi Thanh Nghiên nở một nụ cười nham hiểm nói: “Ngài cũng biết rằng những năm này Ly Thần ca ca luôn cô độc một mình, cho dù huynh ấy có là thần tôn cao quý nhưng dù sao thì cũng cần phải thành gia lập thất. Với thân phận hiện tại của Ly Thần ca ca, bảo phụ thân bình thường là không lọt vào mắt xanh của huynh ấy đâu, nhưng bổn công chúa lại nghe Ly Thần ca ca nói rằng huynh ấy rất thích trẻ con, bản thân huynh ấy cũng rất muốn sau này sẽ có một cô con gái. Nếu ngài có thể tặng cho huynh ấy một bé gái xinh xắn, ngọt ngào và tư chất thông minh. Thì đây sẽ là món quà quý giá hơn bất kỳ món quà nào.”
Nghe vậy, Lưu Phong có chút lo lắng: “Thanh Nghiên công chúa thật sự có thể sao? Ta nghe nói thần tôn đại nhân không có hứng thú với nữ nhân, làm sao có thể thích trẻ con được?”
Thi Thanh Nghiên chế nhạo nói: “Không có hứng thú với nữ nhân không có nghĩa là không có hứng thú với trẻ con. Dù sao thì Ly Thần ca ca là điện chủ của Điện Lăng Vân, trong tương lai huynh ấy sẽ cần người kế thừa, người cứ làm theo lời bổn công chúa nói, đảm bảo đến lúc đó sẽ có được lợi ích không thể ngờ tới được, chẳng lẽ ngài không tin bổn công chúa sao?
“Lão phu không dám, nếu Thanh Nghiên công chúa đã nói như vậy, ta sẽ quay trở về, cho người mau chóng đi tìm một nữ nhân có điều kiện thích hợp, vậy ta xin cáo từ trước đây.”
“Ừm, ngài đi đi.”
Nhìn thấy Lưu Phong xoay người rời đi, khóe miệng Thi Thanh Nghiên lập tức nở ra một nụ cười gian xảo, nàng ta rõ ràng biết rằng Dạ Ly Thần đã có con rồi, nhưng hiện tại nàng ta lại cố ý bảo Lưu Phong tặng một cô bé cho Dạ Ly Thần để làm nữ nhi. Trong đó đương như là có ý của nàng ta.
Thi Thanh Nghiên không thích Bảo Bảo, ai bảo Bảo Bảo là con của Tô Tử Mạch? Tặng một cô bé đến đúng lúc có thể giày vò Bảo Bảo và Tô Tử Mạch một chút, bây giờ nàng ta chỉ cần ngồi chờ xem trò vui là được rồi.
Còn lúc này, Tô Tử Mạch đang ở bên cạnh Bảo Bảo và bắt đầu dạy Bảo Bảo một số lễ nghi cần phải chú ý cho yến tiệc tối mai.
“Bảo Bảo, mẫu thân đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi, con phải đi đàng hoàng, đứng có dáng đứng, ngồi có dáng ngồi, trong yến tiệc tối ngày mai trước mặt nhiều quan khách như vậy con tuyệt đối không được thất lễ, nếu không mọi người sẽ cười nhạo chúng ta đấy.”
Đối mặt với sự dạy dỗ của Tô Tử Mạch, Bảo Bảo lại có chút mất kiên nhẫn: “Mẫu thân, không phải người đã nói rằng những người đó đều đến đây để tặng quà cho phụ thân sao? Nếu như vậy thì chúng ta còn cần quan tâm xem bọn họ nghĩ như thế nào sao? Ai mà dám ăn nói lung tung cứ để cho phụ thân dạy cho kẻ đó một phu nhân học.”
Nhìn thấy bộ dạng hờ hững của Bảo Bảo, sắc mặt Tô Tử Mạch trở nên nghiêm túc nói: “Bảo Bảo, con nghe cho kỹ đây, thực lực của chúng ta mạnh không có nghĩa là chúng ta có thể không thèm coi ai ra gì, nếu có người bắt nạt con, con có thể trả lại gấp trăm ngàn lần, nhưng nếu người khác đối xử với con có lễ nghĩa, thì con cũng nên khách khí lại như thế, tuyệt đối không được ỷ thế bắt nạt người khác, có có hiểu không?”
Bảo Bảo cũng nhận ra Tô Tử Mạch lúc này có vẻ đã hơi tức giận rồi nên mới gật đầu nói: “Mẫu thân, con biết rồi, con sẽ nghe lời người, mẫu thân dạy con lại một lần nữa đi, con nhất định sẽ học hành đàng hoàng.”
Thấy vậy, sắc mặt của Tô Tử Mạch mới dịu đi một chút, đúng lúc Tô Tử Mạch đang bận dạy dỗ Bảo Bảo, Dạ Ly Thần cũng từ ngoài cửa bước vào.
“Phu nhân, ngày mai là yến tiệc tối rồi. Ban nãy vi phu vừa cho người may hai bộ y phục. Tối mai phu nhân và Bảo Bảo phải nhớ mặc đấy nhé.”
Dạ Ly Thần nói rồi liền đồng thời đặt hai chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt lên trên bàn. Thấy vậy, Tô Tử Mạch có hỏi tò mò hỏi: “ Y phục gì thế?”
Vừa nói, Tô Tử Mạch vừa đưa tay định mở hộp ra xem cho rõ, nhưng Dạ Ly Thần ngăn nàng lại và nói: “Phu nhân khoan đã, đây là một bất ngờ nho nhỏ mà vi phu đã chuẩn bị cho nàng và Bảo Bảo, vẫn nên đợi đến yến tiệc tối ngày mai hãy mở ra.”
Nhìn thấy Dạ Ly Thần làm ra vẻ thần bí như vậy, trong lòng Tô Tử Mạch lập tức tò mò vô cùng, nhưng nếu như Dạ Ly Thần đã nói như vậy, Tô Tử Mạch tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng nữa, lập tức gật đầu: “Được rồi, nể mặt ngài hiếm khi còn biết tạo bất ngờ cho người khác, chiếc hộp này ta sẽ giữ đến tối mai hẵn mở ra.”
Nghe vậy khuôn mặt của Dạ Ly Thần lập tức lộ ra vẻ vui mừng, lúc này Tô Tử Mạch lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Dạ Ly Thần: “Nhân tiện, mấy ngày nay nghĩa muội đó của ngài không có gây ra chuyện gì nữa đúng không?”
“Phu nhân cứ yên tâm đi, Thanh Nghiên mấy ngày nay đều ở trong phòng, chưa từng đi ra ngoài. Chuyện trước đó hẳn là phu nhân và muội ấy có hiểu lầm gì đó với nhau rồi, nàng nên đừng để bụng nữa.”
Tô Tử Mạch nghe vậy gật đầu nói: “Chỉ cần nàng ta không chủ động gây chuyện với ta, ta cũng chẳng thèm chấp nhặt với nàng ta, được rồi, nếu ngài không còn việc gì khác thì cứ đi trước, Ta phải tiếp tục dạy dỗ Bảo Bảo đây, ta không muốn để Bảo Bảo làm mất mặt thần tôn ngài.”
Dạ Ly Thần nghe vậy, khuôn mặt liền lộ ra vẻ bá đạo: “Phu nhân, nàng nói vậy là không đúng rồi, Bảo Bảo cho dù có như thế nào cũng không thể là mất mặt vi phu được, nếu những người đó dám nói chút lời xằng bậy, vi phu tự nhiên sẽ dạy cho bọn họ một bài học nặng nề.”
Khi Dạ Ly Thần vừa nói ra câu này, sắc mặt Tô Tử Mạch đột nhiên trở nên rất xấu hổ, còn Bảo Bảo ở bên cạnh thì che miệng cười: “Mẫu thân người xem, đây là lời phụ thân tự mình nói đấy, không có liên quan gì đến con đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.