Chương trước
Chương sau
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói như vậy thì Âu Dương Phương đột nhiên lắc đầu nói: “Không được, muội không thể rời khỏi đây dễ dàng như vậy được, Âu Dương Bá Thiên nhốt muội vào trong tẩm cung là vì hắn ta không muốn muội quấy phá kế hoạch mưu quyền soái vị của hắn ta, nếu phát hiện muội được tỷ cứu ra thì hắn ta sẽ đẩy nhanh kế hoạch, đến lúc đó phụ hoàng sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống nói: “Đã như vậy thì tỷ cũng sẽ cứu lão hoàng đế ra ngoài.”
“Tử Mạch tỷ tỷ, chuyện này thì không được, mặc dù chỗ muội canh phòng nghiêm ngặt nhưng không đến mức không có cơ hội thoát ra, còn chỗ phụ hoàng của muội bên kia, chắc chắn sẽ canh phòng nghiêm ngặt hơn bên của muội gấp trăm lần, nghe nói ở Dạ Lan Quốc có một vị cường giả linh đế lánh đời đã bị Âu Dương Bá Thiên mời đến để trông chừng phụ hoàng của muội, Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ muốn qua đó cứu người nhưng chỉ sợ tỷ sẽ chuốc họa vào thân.”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì không khỏi sửng sốt nói: “Cái gì? Âu Dương Bá Thiên còn có thể mời được cả cường giả linh đế sao, ở Thiên Huyền Đại Lục này số người đạt đến cấp bậc cường gia linh đế cũng không nhiều lắm, Âu Dương Bá Thiên có bản lĩnh lớn như vậy sao?”
Đối mặt với nghi vấn của Tô Tử Mạch, Âu Dương Phương lắc đầu nói: “Chuyện này muội cũng không biết, tóm lại đúng là Âu Dương Bá Thiên đã mời được cường giả linh đế đến giúp đỡ hắn ta, cho nên Tử Mạch tỷ tỷ, tỷ không cần mạo hiểm thì hơn.”
Tuy Tô Tử Mạch là người rất quyết đoán nhưng cũng không phải là người lỗ mãng, biết rõ chỗ lão hoàng đế có cường giả linh đế tọa trấn, nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đi đến đó chịu chết.
Nhưng hôm nay nàng tới cũng đã tới rồi, dù nói cái gì cũng phải cứu được Âu Dương Phương ra, nếu không một chuyện này đi thành công cốc à?
Nghĩ tới đây Tô Tử Mạch lại nói: “Âu Dương muội muội, nếu muội đã nói như vậy thì tỷ tạm thời không cứu lão hoàng đế ra, nhưng tỷ cũng đã tới rồi tỷ tuyệt đối không rời đi một mình đâu, chúng ta chỉ cần nghĩ cách khiến cho Âu Dương Bá Thiên không biết muội đã được cứu đi rồi là được.”
“Haizzz, Tử Mạch tỷ tỷ nói thì đơn giản nhưng làm thì lại không đơn giản như vậy đâu, những người ở bên ngoài mỗi ngày đều tiến vào nhìn muội một lần, nếu bây giờ muội rời đi với tỷ, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ phát hiện việc này, đến lúc đó Âu Dương Bá Thiên nhất định sẽ có hành động, muội thấy muội vẫn nên ở lại thôi.”
Đương nhiên Âu Dương Phương không cam lòng bị nhốt ở trong này, nhưng mà vì sự an nguy của lão hoàng đế vì lo lắng cho đại cục, nàng ấy vẫn nhất quyết ở lại đây.
Tô Tử Mạch thấy thế cũng hiểu Âu Dương Phương đang lo lắng cái gì, nhưng trong lòng nàng cũng không cam lòng, đúng lúc này ánh mắt Tô Tử Mạch đột nhiên quét qua tên thích khách đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất kia.
Ánh mắt Tô Tử Mạch sáng ngời nói: “Âu Dương muội muội, đột nhiên tỷ nghĩ đến một biện pháp, vừa có thể giúp muội thoát thân vừa có thể làm cho Âu Dương Bá Thiên không phát hiện.”
Âu Dương Phương nghe thấy vậy thì tò mò hỏi: “Tử Mạch tỷ tỷ không phải là đang nói giỡn đấy chứ, thật sự có biện pháp vẹn cả đôi đường như vậy sao?”
Tô Tử Mạch đưa ngón tay chỉ vào tên thích khách nằm ở trên mặt đất rồi nói: “Không phải Âu Dương Bá Thiên phái người đến giết muội hay sao, đợi lúc nữa chúng ta đưa hắn ta lên giường của muội, sau đó trực tiếp phóng lửa đốt tẩm cung này, đến lúc đó trong tẩm cung chỉ còn lại một cỗ thi thể, mọi người nghiễm nhiên cho rằng cỗ thi thể này chính là Âu Dương muội muội, đến lúc đó muội có thể ve sầu thoát xác đi theo tỷ rời khỏi hoàng cung rồi.”
Âu Dương Phương nghe thấy vậy trên mặt hiện lên tia vui mừng, sau đó lại lo lắng nói: “Thế nhưng sau khi tên thích khách này chết, không có người trở về báo tin cho Âu Dương Bá Thiên, chẳng phải sẽ khiến hắn ta hoài nghi hay sao?”
“Vậy Âu Dương muội muội không hiểu rồi, Âu Dương Bá Thiên phái thích khách tới giết muội mà muội lại là tỷ tỷ ruột của hắn ta, nếu chuyện đại nghịch bất đạo này bị truyền đi thì thanh danh của hắn ta sẽ bị phá hủy, nếu tên thích khách này trở về báo cáo cho Âu Dương Bá Thiên thì hắn ta nhất định sẽ giết người diệt khẩu, cho nên trong tình huống này sau khi tên thích khách này giết muội xong thì sẽ thừa cơ chạy trốn mới hợp tình hợp lý, tất nhiên Âu Dương Bá Thiên cũng sẽ nghĩ đến chuyện này, cho nên hắn ta chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì.”
Nghe thấy Tô Tử Mạch chắc chắn như thế, Âu Dương Phương vô thức gật đầu nói: “Được rồi, nếu đã như vậy thì cứ làm theo những gì Tử Mạch tỷ tỷ nói đi.”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì gật nhẹ đầu, sau đó trực tiếp vác tên thích khách kia lên giường, sau đó Tô Tử Mạch khoát tay một cái xuất hiện một quả cầu lửa bay về phía tên thích khách kia.
Đáng thương cho tên thích khách kia đã bị ngân châm của Tô Tử Mạch khống chế không thể cử động được, mặc dù đã bị ngọn lửa thiêu cháy bừng bừng nhưng lại không thể nói lên lời, không lâu sau đã bị đốt thành than, đừng nói là hình dạng ngay cả giới tính cũng khó mà phân biệt được.
Sau khi đốt tên thích khách thành than, Tô Tử Mạch lại phóng từng quả cầu lửa về các vị trí khác nhau trong phòng, trong tẩm cung nhanh chóng biến thành biển lửa, còn Tô Tử Mạch lập tức kéo Âu Dương Phương chui qua lỗ hổng trên nóc nhà để thoát ra ngoài.
“Cháy, mau dập lửa.”
Tận đến lúc ngọn lửa lan đến bên ngoài những binh lính kia mới phát hiện không ổn, vội vàng kêu la và bắt đầu dập lửa.
Nhưng ngọn lửa này lại chính là quả cầu lửa do Tô Tử Mạch tạo thành, nó mãnh liệt hơn ngọn lửa bình thường rất nhiều nên rất khó dập tắt, đợi đến tận nửa đêm những tên binh lính kia vất vả lắm mới có thể dập tắt ngọn lửa, toàn bộ tẩm cung đã bị đốt thành một mảnh phế tích.
Mà lúc này Tô Tử Mạch đã mang theo Âu Dương Phương đi ra khỏi hoàng cung, đồng thời đã về đến vương phủ của Cửu Vương Gia.
Phòng thủ trong vương phủ lỏng lẻo hơn trong hoàng cung rất nhiều, cho dù Tô Tử Mạch mang theo một người sống như Âu Dương Phương vào trong cũng không bị phát hiện, thuận lợi đưa được Âu Dương Phương đến gặp Cửu Vương Gia.
“Phương Phương, con đến rồi, những ngày qua ở trong cung con có phải chịu uất ức gì không?”
“Cửu hoàng thúc, con chỉ là bị nhốt cũng không bị gì cả, hôm nay may mắn con được Tử Mạch tỷ tỷ cứu ra, bằng không con đã thực sự bị thích khách giết chết rồi.”
Cửu Vương Gia và Âu Dương Phương đã lâu rồi chưa gặp nhau, lúc này thấy nhau không khỏi kích động một hồi.
Mà lúc này trong phủ thái tử đã nhận được tin tức tẩm cung của công chúa bị cháy.
“Thái tử điện hạ, vừa rồi trong nội cung truyền đến tin tức toàn bộ tẩm cung của công chúa đã bị cháy thành một mảnh tro tàn.”
Âu Dương Bá Thiên mặc một thân áo bào màu vàng, lệ khí giữa hai cung lông mày còn lớn hơn lúc ở học viện rất nhiều, nghe thấy tin tức thì trừng mắt nói: “Tẩm cung như thế nào bản thái tử không quan tâm, Âu Dương Phương thế nào?”
“Hồi bẩm thái tử điện hạ, trên giường ở tẩm cung có một cỗ thi thể đã bị đốt thành tro, có lẽ là thi thể của Âu Dương Phương ạ.”
Nghe thấy vậy, Âu Dương Bá Thiên cười âm hiểm nói: “Hừ, dám gây trở ngại cho bản thái tử thì chỉ có con đường duy nhất đó là chết, ngọn lửa này có lẽ cũng là do tên thích khác kia phóng, đúng rồi tên thích khách kia có trở về phục mệnh không?”
“Cũng không thấy tên thích khách kia trở về, thái tử, có cần phái người đi tìm hắn ta hay không?”
Âu Dương Bá Thiên khoát tay áo nói: “Không cần, cái tên thích khách kia sợ bị ta giết người diệt khẩu cho nên đã chạy trốn rồi, hắn ta cũng thông minh đấy, mấy ngày nữa bản thái tử sẽ chính thức đăng cơ rồi, đến lúc đó trong thiên hạ còn ai dám nói bậy tạo ra thị phi nữa, hắn ta chạy trốn thì cứ để hắn ta chạy trốn đi, ngươi cũng đi xuống đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.