Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch nói vậy, liền vô thức gật đầu, dù gì thì cũng là chuyện liên quan đến sự an toàn của Tô Tử Mạch, cẩn thận một chút quả thật cũng không sai.
Thấy Dạ Ly Thần gật đầu, Tô Tử Mạch không nhịn được cười nói: “Nếu như ngài đã không có ý kiến gì, vậy thì để không làm lộ, sau này ngày hãy nhớ gọi ta là bà bà mới được. Nhân tiện, hay là bây giờ thử gọi trước một tiếng làm quen đi nào?”
Nói xong Tô Tử Mạch đầy mong đợi nhìn Dạ Ly Thần, nghĩ đến việc Dạ Ly Thần sắp gọi mình là bà bà, trong lòng Tô Tử Mạch không nhịn được mà thầm vui sướng.
Dạ Ly Thần hít một hơi thật sâu và nói nhỏ với Tô Tử Mạch: “Bà bà, phu nhân, như vậy nàng đã hài lòng chưa.”
“Ha ha cũng không tệ, lát nữa phải gọi ta như vậy đấy, tuyệt đối đừng có mà làm lộ ra.”
Sau khi nghe Dạ Ly Thần gọi bà bà, Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy sung sướng, đã quen biết Dạ Ly Thần lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nàng chiếm ưu thế trước Dạ Ly Thần.
Sau đó cả nhóm trở về khách điếm, sau khi thay đổi diện mạo, Tô Tử Mạch đã cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, bây giờ sẽ không còn ai nhận ra nàng nữa.
Ngay khi Tô Tử Mạch chuẩn bị đưa Bảo Bảo về phòng nghỉ ngơi, trong đầu Tô Tử Mạch đột nhiên lại xuất hiện cảm giác nguy hiểm, đây là bản năng trực giác đối với sự nguy hiểm.
Khi Tô Tử Mạch định né tránh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869827/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.