Vừa trông thấy Giác Viễn muốn chạy, Tô Tử Mạch lập tức quất roi về phía Giác Viễn. Cái roi dài này vốn là do linh lực hình thành nên, tự nhiên có thể thay đổi chiều dài theo ý muốn.
Mặc dù Giác Viễn đã chạy được hơn mười mét, nhưng dây roi dài thoáng chốc đã vươn dài ra mười mấy mét, trực tiếp quấn quanh eo Giác Viễn.
Giác Viễn cảm giác được điều bất thường, sử dụng toàn bộ sức lực muốn bỏ chạy, khuôn mặt đều đã đỏ bừng, nhưng chân lại không thể nhúc nhích.
Tô Tử Mạch thấy thế thì cười khinh một cái, sau đó dùng sức kéo Giác Viễn qua. Sau khi bị Tô Tử Mạch kéo đến trước mặt, Giác Viễn đã sớm không còn vẻ mặt ngang ngược, đáng khinh như lúc nãy nữa, ánh mắt nhìn Tô Tử Mạch đã tràn đầy sự khiếp sợ.
Tên Giác Viễn này thấy hết hy vọng chạy trốn, thế mà lại không biết xấu hổ trực tiếp quỳ xuống trước Tô Tử Mạch, vừa liên tục dập đầu, vừa cầu xin: “Cô nương, là ta có mắt như mù, người đại nhân đại lượng tha cho ta một lần đi, tiểu nhân bằng lòng làm trâu làm ngựa hầu hạ người cả đời.”
Nhìn dáng vẻ dập đầu xin tha của Giác Viễn, Tô Tử Mạch chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm. Nàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng à, vừa rồi bổn tiểu thư không giết ngươi, không phải là muốn nghe ngươi cầu xin.”
Sau khi nói xong, Tô Tử Mạch nhìn về phía Trương Tiểu Á, đồng thời nói: “Tiểu Á muội muội, bây giờ ta cho muội một cơ hội tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869818/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.