“Phu nhân, đợi cô nương này tỉnh dậy, chúng ta hỏi cô bé rồi tự nhiên sẽ biết thôi. Hơn nữa có vi phu ở đây, cho dù có cho bọn chúng mượn thêm vài cái gan, bọn chúng cũng sẽ không dám chạy thoát đâu.”
Tô Tử Mạch nghe vậy liền gật đầu, bây giờ chuyện nên làm là đợi cô nương này tỉnh lại, sau đó mọi chuyện tự nhiên sẽ có kết quả rõ ràng mà thôi.
Kết quả Dạ Ly Thần cũng không còn tâm tư để nấu nướng nữa, chỉ có thể lấy một ít lương khô ra để Bảo Bảo lót dạ, may mà một lúc sau tiểu cô nương đó cuối cùng cũng đã mở mắt ra.
“Các người đừng tới đây, cho dù ta có chết ta cũng sẽ không đưa Thông Huyền Ngọc cho các ngươi đâu.”
Cô nương vừa mở mắt ra và còn hoàn toàn chưa tỉnh lại thì đột nhiên có bé bắt đầu quơ quào tay và không ngừng hét lên, Tô Tử Mạch thấy vậy liền nhanh chóng bước tới, đè tay cô bé lại và đồng thời hét lên: “Bình tĩnh một chút, ngươi đã an toàn rồi, chúng ta sẽ không làm hại ngươi đâu.”
Nghe thấy giọng nói của Tô Tử Mạch, lúc này cô nương đó cũng nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, trong mắt hiện lên một chút cảnh giác: “Các người là ai, ta đang ở đâu đây?”
Nghe vậy, Tô Tử Mạch cười nói: “Chúng ta là ân nhân cứu mạng của ngươi. Đây là ven hồ Minh Kinh. Mà này, ban nãy ngươi có nói cái gì mà Thông Huyền Ngọc cái gì cái gì đó? Có phải là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869815/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.