Chương trước
Chương sau
Rõ ràng là nam nhân lúc nãy có lỗi trước, nhưng nhìn giọng điệu nói chuyện lúc này của hắn ta, có vẻ như hắn ta đang phải chịu sự uất ức to lớn lắm vậy.
Đối với một kẻ vô liêm sỉ như vậy, Tô Tử Mạch đương nhiên là không khách sáo, vẻ mặt nàng hung tợn nói: “Hứ, bổn tiểu thư đã nói rất rõ ràng rồi, hoặc là ngươi chủ động khấu đầu xin lỗi con trai ta, không thì để bổn tiểu thư động tay đè đầu ngươi xuống xin lỗi.”
Dạ Ly Thần đã nhận thấy sự bất thường ở đây từ lâu rồi, nhưng hắn cũng nhìn ra rằng tu vi của nam nhân này không bằng Tô Tử Mạch, nên hắn dứt khoát đứng ở một bên xem kịch, nhìn thấy Tô Tử Mạch ngang ngược như vậy, Dạ Ly Thần không khỏi tươi cười, không hổ là nữ nhân mà hắn nhìn trúng.
Khuôn mặt của nam nhân đó khi đối mặt với sự ép buộc của Tô Tử Mạch cũng vô cùng khó coi, bảo hắn ta quỳ xuống xin lỗi một đứa con nít ranh như Bảo Bảo nhất định là điều không thể nào rồi, nhưng tu vi của Tô Tử Mạch quả thực là cao hơn hắn ta, nếu như phải động thủ thì nhất định hắn ta không phải là đối thủ của Tô Tử Mạch.
Nghĩ đến điều này, nam nhân vô thức nhìn về phía sau, như thể hắn ta đang chờ đợi điều gì đó vậy.
Tô Tử Mạch nắm hết mọi phản ứng của nam nhân đó trong tầm mắt, nghiêm nghị nói: “Ngươi đang nhìn cái gì thể? Ngươi muốn trì hoãn thời gian để chờ cứu binh đến đúng không? Bổn tiểu thư sẽ không cho ngươi cơ hội này đâu.”
Vừa dứt lời, Tô Tử Mạch đã lao thẳng về phía nam nhân đó, bất kể nam nhân có người khác giúp đỡ hay không, tóm lại là hôm nay, hắn ta nhất định phải khiến hắn ta trả giá vì những sai lầm vừa rồi mà mình đã phạm phải mới được.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch bất ngờ tấn công mình, nam nhân đã biết đó dù mình có muốn bỏ chạy thì cũng khó có thể né tránh nên chỉ biết cắn chặt răng, giơ nắm đấm đứng dậy tấn công.
“Ầm.”
Lần này, Tô Tử Mạch không cho tên nam nhân đó bất cứ cơ hội nào. Nàng trực tiếp né tránh khỏi nắm đấm của nam nhân đó, đồng thời hung hăn tát thẳng vào lưng nam nhân đó một cái tát. Cơ thể của nam nhân đó loạng choạng, hai chân thì mềm nhũn ra, hắn ta trực tiếp quỳ xuống ngay chỗ Bảo Bảo đứng.
“Hứ, bảo ngươi quỳ, ngươi không chịu quỳ, lại cứ muốn để cho bổn tiểu thư phải động tay. Bây giờ cũng vẫn phải quỳ như vậy thôi. Ngươi nói xem ngươi có hèn hạ hay không?”
Bảo Bảo lúc này cũng tức giận nói: “Ai bảo ban nãy ngươi bắt nạt ta, cái tên xấu xa nhà ngươi thật là đáng đời mà.”
Ngay khi Tô Tử Mạch đang dạy cho tên nam nhân này một bài học, vẻ mặt Dạ Ly Thần đột nhiên thay đổi, đồng thời nhìn về nơi cách đó không xa, một lúc sau, một nhóm người đột nhiên ùn ùn lao thẳng về phía bên này.
Sau khi nghe thấy động tĩnh, Tô Tử Mạch cũng quay lại nhìn, nhóm người này tổng cộng có hơn chục người, theo trang phục của bọn chúng có thể thấy cũng khá giống như cái tên nam nhân mà Tô Tử Mạch đang dạy dỗ ở đây, xem ra chắc bọn chúng là cùng một bọn rồi.
Chẳng trách vừa rồi cái tên gia hỏa này cứ quay đầu lại ngóng trông, quả nhiên là đang chờ cứu binh tới.
Vừa lúc Tô Tử Mạch phát hiện ra nhóm người này, bọn họ cũng đã nhìn thấy Tô Tử Mạch, vừa nhìn thấy đồng bọn của mình đang quỳ trên mặt đất, bọn họ càng nhanh chân chạy tới đây.
“Chưởng môn đại nhân, cứu mạng, nữ nhân này cô ta muốn giết ta.”
Nam nhân đang quỳ gối nhìn thấy đồng bọn của hắn ta đến liền lớn tiếng hét lên, lúc này trong đám người có một lão phu bước ra và hỏi Tô Tử Mạch: “Cô nương, lão phu là Kim Nhạc, chưởng môn của Kim Thiết Môn. Đây là đồ đệ của lão phu, dám hỏi tại sao cô nương lại đối xử với đồ đệ trong môn hạ của lão phu như thế?”
Sau khi Tô Tử Mạch nghe xong liền liếc nhìn ông lão một cái, ông lão tên là Kim Nhạc này có một đôi mắt lương thiện, nhìn thuận mắt hơn nhiều so với nam nhân vừa rồi.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch lạnh lùng hứ một tiếng: “Đệ tử môn hạ của ông đi đường không biết mở mắt, vừa rồi hắn suýt nữa là đã đụng phải con trai ta, bổn tiểu thư bảo hắn cùi đầu nhận lỗi, nhưng hắn vẫn không biết hối cải, cho nên bổn tiểu thư đành phải đích thân ra tay dạy dỗ hắn.”
Khi Kim Nhạc nghe vậy, ông ta quan sát Tô Tử Mạch một lượt, sau đó liếc nhìn Dạ Ly Thần ở cách đó không xa.
Sau khi nhìn thấy Dạ Ly Thần, trong mắt của Kim Nhạc lóe lên ánh mắt cảnh giác. Dạ Ly Thần mãi vẫn không hề ra tay, thậm chí còn không nói câu nào, nhưng Kim Nhạc thân là một linh vương cũng có thể nhìn ra Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đều là người không dễ chọc vào.
Huống hồ chi bây giờ ông ta vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm, nên tốt hơn hết là không nên đắc tội những người trước mặt sẽ tốt hơn.
Rồi nhìn thấy gương mặt của Kim Nhạc hiện lên vẻ chân thành, chụm tay lại, mỉm cười với Tô Tử Mạch: “Cô nương, lão phu quản giáo chưa nghiêm nên đã khiến đồ đệ môn hạ phạm phải sai lầm lớn, cũng xin cô nương đại nhân đại lượng đừng so đo với hắn, bây giờ hắn ta đã khấu đầu nhận sai với lệnh lang rồi. Nên xin cô nương bỏ qua cho hắn một lần.”
Vốn dĩ Tô Tử Mạch đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay rồi, theo Tô Tử Mạch thấy thì Kim Nhạc nên đứng ra bảo vệ đồ đệ môn hạ của mình mới đúng, dù sao thì cũng bọn họ người đông khí thế mạnh, còn bên nàng chỉ có ba người, Bảo Bảo vẫn còn là một đứa trẻ.
Điều mà Tô Tử Mạch không ngờ là Kim Nhạc này lại dễ nói chuyện như vậy, không những không động thủ mà còn chủ động thừa nhận lỗi sai của mình, điều này nằm ngoài dự đoán của Tô Tử Mạch.
Thấy Tô Tử Mạch không trả lời, Kim Nhạc lại lên tiếng nói: “Cô nương, nếu cô nương thật sự không hài lòng, vậy thì đồ đệ này của lão phu sẽ để cho cô nương tự mình xử lý là được rồi, khi nào cô nương nguôi giận thì hẵn thả hắn ra, chỉ cần giữ lại một cái mạng cho hắn là được, dù sao tội của hắn cũng không đáng chết.”
Bây giờ đừng nói là Tô Tử Mạch, ngay cả cái tên gia hỏa đang quỳ dưới đất cũng có chút không dám tin vào lỗ tai của mình.
Chưởng môn đại nhân bình thường rõ ràng là rất che chở cho lỗi lầm của hắn, huống hồ chi ở khu vực xung quanh đây Kim Thiết Môn nổi tiếng là độc đoán, sao hôm nay chưởng môn đại nhân lại dễ nói chuyện như vậy?
Tô Tử Mạch lúc này cũng có chút do dự, nếu như Kim Nhạc này trực tiếp ra tay, vậy thì Tô Tử Mạch tự nhiên có thể đánh trả mà không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng bây giờ đối phương đã hạ thấp tư thế của mình đến như vậy rồi, nếu Tô Tử Mạch mà còn tiếp tục được nước lấn tới thêm nữa ngược lại sẽ có hơi kỳ cục.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch chỉ có thể xua tay nói: “Quên đi, quên đi, bổn tiểu thư cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, nể mặt ông lão nói chuyện cũng coi như là khá có lý, hôm nay bổn tiểu thư sẽ bao dung tha cho hắn một lần, nếu còn có lần sau nữa thì bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn đâu.”
Nói xong, Tô Tử Mạch quát cái tên gia hỏa đang quỳ gối rằng: “Ngươi mau cút đi, hôm nay bổn tiểu thư sẽ tha cho ngươi một lần, sau này đi đứng phải cẩn thận hơn một chút.”
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói vậy, hắn ta nhanh chóng đứng dậy và đi về phía Kim Nhạc, Kim Nhạc cũng chụm tay lại nói với Tô Tử Mạch: “Đa tạ cô nương đã nương tay. Lão phu còn có việc gấp nên xin cáo từ trước.”
Sau khi giải cứu các đệ tử trong môn của mình xong, Kim Nhạc trực tiếp dẫn các đệ tử của mình nhanh chóng rời đi, như thể ông ta đang có việc gấp cần phải đi giải quyết ngay.
Tô Tử Mạch cũng không nghĩ nhiều, theo nàng thấy thì đây chỉ là một rắc rối nhỏ mà thôi, loại chuyện này trước đây không biết nàng đã gặp phải bao nhiêu lần rồi. Ngược lại, Dạ Ly Thần bước đến bên cạnh Tô Tử Mạch và nói: “Phu nhân, lão già vừa rồi vi phu thấy có vẻ không phải là người tốt gì cho cam.”
“Thật sao? Vậy tại sao vừa rồi ngài lại không nói gì?”
Dạ Ly Thần nghe xong có chút ngượng ngùng nói: “Ban nãy phu nhân đã ra mặt rồi. Đương nhiên là vi phu không tiện lên tiếng, nhưng chuyện của người khác chúng ta cũng đừng bận tâm nữa. Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi đến hồ Minh Kính và bắt đầu nấu ăn thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.