"Chú mèo con không ngủ được bắt một chú chuột xem như bé cưng."
Giọng hát của Dạ Ly Thần mềm mại và ấm áp tựa như một làn gió xuân. Lời bài hát trẻ con như thế đột nhiên phát ra từ miệng của Dạ Ly Thần vậy mà lại không hề cảm thấy sai trái chút nào, giống như vốn dĩ phải nên như vậy.
Bảo Bảo cũng say sưa nghe giọng hát của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch nhìn thấy dáng vẻ đầm ấm của hai cha con, trong lòng đột nhiên nhen lên cảm giác ghen tuông khó hiểu.
Xem ra khoảng thời gian mình không có ở đây, quả nhiên Dạ Ly Thần cùng Bảo Bảo chung sống với nhau rất tốt, nghĩ đến đây Tô Tử Mặc vô thức hát theo câu hát của Dạ Ly Thần: "Ôm một cái, lắc một cái, chú chuột bị dọa sợ đến nổi thót cả tim"
Tiếng hát của hai người hòa quyện vào nhau, thế mà lại du dương đến lạ, tựa như hai giọng bè khác nhau tạo nên một hòa âm hoàn mỹ nhất. Lúc nãy Bảo Bảo còn đang quấy khóc không chịu ngủ, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Dạ Ly Thần cùng Tô Tử Mạch nhìn thấy Bảo Bảo ngủ say rồi mới thở phào nhẹ nhõm, Dạ Ly Thần bước đến tự tay đắp chăn cho Bảo Bảo rồi giơ tay ra hiệu rời khỏi với Tô Tử Thanh, sau đó thì đi thẳng ra ngoài cửa.
Dạ Ly Thần cũng biết Tô Tử Mạch vẫn chưa hết giận mình. Bây giờ Bảo Bảo cũng đã ngủ rồi, công cụ dỗ dành như hắn cũng nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869801/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.