Chương trước
Chương sau
Tô Tử Mạch vừa nghe xong chợt cau mày nói: "Con nói nữ nhân khi nãy vẫn luôn đứng sau lưng Dạ Đông Thần sao?"
"Đúng vậy, nữ nhân đó tên là Lạc Anh, mẫu thân người không thể để nàng ta cướp phụ thân đi được!"
Tô Tử Mạch nghe xong bèn gật gù, tình cảm của nàng đối với Dạ Ly Thần vốn vẫn còn chưa chắc chắn lắm, nhưng vừa nghe nói Lạc Anh đó muốn cướp nam nhân với mình, Tô Tử Mạch lập tức hạ quyết tâm.
Có thể nàng không cần Dạ Ly Thần, nhưng chắc chắn không đến lượt nữ nhân khác động vào.
Vào lúc Tô Tử Mạch đang âm thầm suy nghĩ, Dạ Đông Thần và Lạc Anh cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch mới để đối phó với Tô Tử Mạch.
Sáng sớm ngày hôm sau Tô Tử Mạch đợi mặt trời lên cao mới đưa Bảo Bảo ra khỏi phòng, hai người đã lâu không gặp nên có nhiều chuyện nói mãi không hết, tối qua vẫn nói chuyện suốt đến tối muộn mới ngủ, lúc này vừa mở cửa phòng ra Tô Tử Mạch đã nhìn thấy A Mông.
"Thần tôn phu nhân, người trở về thật đúng lúc, nếu thần tôn đại nhân biết người trở về chắc chắn sẽ rất vui."
A Mông thấy Tô Tử Mạch rất niềm nở gọi mình một tiếng phu nhân, A Mông là quản gia của Dạ Ly Thần nên cũng hiểu rõ chuyện giữa Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần hơn những người khác nhiều.
Tấm lòng của Dạ Ly Thần đối với Tô Tử Mạch thế nào A Mông cũng thấy hết, vì vậy hắn ta rất cung kính Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch nghe thấy A Mông liên tục gọi mình là phu nhân, nàng không nhịn được cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vừa nghĩ đến Lạc Anh vẫn đang nhìn chằm chằm Dạ Ly Thần như hổ đói, Tô Tử Mạch dứt khoát gật đầu đáp: "A Mông đã lâu không gặp, ta cũng vừa mới đến điện Lăng Vân, vẫn chưa quen thuộc hoàn cảnh xung quanh nơi này lắm, trước khi Dạ Ly Thần trở về, ta phải làm phiền ngươi chiếu cố nhiều hơn rồi."
Tô Tử Mạch và A Mông cũng là lần đầu gặp mặt, biết A Mông là người thân cận của Dạ Ly Thần, nàng cũng tỏ vẻ vô cùng khách sáo với A Mông.
A Mông đang định giới thiệu tình hình điện Lăng Vân cho Tô Tử Mạch, bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, Dạ Đông Thần lại dẫn theo Lạc Anh xuất hiện trước mặt Tô Tử Mạch.
"Tô cô nương tối qua nghỉ ngơi có tốt không? Lão phu đặc biệt qua đây để thăm hỏi ngươi và Bảo Bảo đó!"
Dạ Đông Thần vừa nhìn thấy Tô Tử Mạch bèn mỉm cười chào hỏi, Tô Tử Mạch thấy Dạ Đông Thần nhiệt tình như thế trong lòng lại đề cao cảnh giác hơn.
Đêm hôm qua Bảo Bảo đã kể chi tiết mọi chuyện cho nàng nghe, Tô Tử Mạch bây giờ cũng biết Dạ Đông Thần không phải là người tốt, đừng nói là thái độ đối với nàng và Bảo Bảo không tốt, ngay cả thái độ đối với đứa cháu ruột là Dạ Ly Thần ông ta dường như cũng có suy nghĩ xấu xa khác.
Đối mặt với loại người nham hiểm này đương nhiên Tô Tử Mạch sẽ có đề phòng, chỉ thấy Tô Tử Mạch cũng mỉm cười đáp lại: "Đại trưởng lão ngài khách sáo quá, tối qua ta nghỉ ngơi rất tốt, làm phiền đại trưởng lão phải nhọc lòng rồi, nếu như không có chuyện gì khác đại trưởng lão cứ về trước đi."
Tô Tử Mạch biết Dạ Đông Thần bỗng nhiên đến đây chắc chắn trong lòng có ý đồ xấu, nàng dứt khoát nói đại vài ba câu lấy lệ, sau đó trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Nhưng lần này Dạ Đông Thần đã có chuẩn bị trước, sau khi Tô Tử Mạch nói xong Dạ Đông Thần lại thản nhiên cười nói: "Tô cô nương cần gì phải gấp gáp như vậy, theo như lão phu biết có lẽ Tô cô nương đây là lần đầu đến điện Lăng Vân đúng không? Nếu Dạ Ly Thần đã không có ở đây, vậy thì lão phu là trưởng bối đương nhiên phải có trách nhiệm và nghĩa vụ đưa ngươi đi dạo xung quanh điện Lăng Vân, để ngươi quen với hoàn cảnh điện Lăng Vân một chút, ta nghĩ chắc Tô cô nương ngươi sẽ không từ chối ý tốt của lão phu chứ?"
Tô Tử Mạch vừa nghe thấy lời này trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, Dạ Đông Thần này quả nhiên chẳng có ý tốt gì, ngoài miệng thì nói đưa nàng đi làm quen hoàn cảnh điện Lăng Vân, chỉ sợ trong lòng đã âm thầm thiết kế xong cái bẫy chỉ đợi nàng nhảy vào thôi.
"Mẫu thân, con thấy ông ta chắc chắn không có ý tốt đâu, chúng ta mặc kệ ông ta đi!"
"Thần tôn phu nhân, đại trưởng lão công việc bộn bề, những chuyện như đưa người đi làm quen hoàn cảnh điện Lăng Vân vẫn nên giao cho tiểu nhân là được rồi."
Bảo Bảo và A Mông lúc này đều khuyên Tô Tử Mạch từ chối Dạ Đông Thần, bọn họ cũng nhìn ra được Dạ Đông Thần bỗng nhiên đề nghị chuyện này chắc chắn có ý đồ xấu.
Nhưng điều khiến Bảo Bảo và A Mông không ngờ, Tô Tử Mạch lại trực tiếp gật đầu nói: "Được đó, nếu đại trưởng lão đã có ý tốt, vậy thì sao ta có thể phụ lòng ngài đây! Tiếp theo phải làm phiền đại trưởng lão rồi!"
Tô Tử Mạch nói xong còn chìa tay ra hiệu với Dạ Đông Thần. Dạ Đông Thần nhìn thấy chợt ngẩn ra.
Lần này ông ta chủ động đề nghị đưa Tô Tử Mạch đi làm quen điện Lăng Vân quả thật là một âm mưu, theo ông ta thấy chắc chắn Tô Tử Mạch sẽ từ chối, thậm chí ông ta đã nghĩ xong tiếp theo sẽ khuyên nhủ Tô Tử Mạch thế nào để nàng đồng ý.
Nhưng nào ngờ Tô Tử Mạch lại không hành động theo dự tính của ông ta, nháy mắt đã thoải mái đồng ý với ông ta như vậy, điều này khiến Dạ Đông Thần thấy rất bất ngờ.
Một lúc lâu sau Dạ Đông Thần mới kịp phản ứng trở lại nói: "Tô cô nương khách sáo quá rồi, nếu Tô cô nương đã đồng ý, vậy thì mời Tô cô nương đi theo lão phu, lão phu sẽ từ từ giới thiệu cho Tô cô nương tình hình trong điện Lăng Vân."
Dứt lời, Dạ Đông Thần bèn dẫn đường đi trước, Tô Tử Mạch dẫn Bảo Bảo và A Mông đi theo phía sau Dạ Đông Thần.
Bảo Bảo lúc này không nhịn được nói với Tô Tử Mạch: "Mẫu thân, người biết Dạ Đông Thần này không có ý tốt, sao người còn đồng ý đi với ông ta?"
Tô Tử Mạch nhìn ra vẻ khó chịu của Bảo Bảo, nàng không nhịn được tự tin cười đáp: "Bảo Bảo, hôm qua chúng ta đã dùng chút mánh khóe để ép ông ta đi, nhưng cũng không được coi là có bản lĩnh gì, sau này ta và con sẽ ở trong điện Lăng Vân, bây giờ cần phải bày ra thực lực thật sự của mình để Dạ Đông Thần biết sự lợi hại của chúng ta, nếu không thì sau này ông ta sẽ liên tục gây phiền phức cho chúng ta, lát nữa con cứ nhìn theo ánh mắt mẫu thân mà làm là được."
Nghe Tô Tử Mạch nói như vậy Bảo Bảo lúc này mới làm ra vẻ hiểu như không hiểu mà gật đầu, còn A Mông bên cạnh nghe Tô Tử Mạch nói xong vẻ mặt lại vô cùng lo lắng.
Tuy Tô Tử Mạch tràn đầy tự tin như vậy là chuyện tốt, nhưng thủ đoạn của tên cáo già Dạ Đông Thần cũng không đơn giản, đến lúc đó nếu đối phó không được thì nguy to rồi, cũng không biết khi nào thần tôn đại nhân mới về được.
A Mông bắt đầu âm thầm cầu nguyện Dạ Ly Thần mau mau trở về, còn Dạ Đông Thần thì đưa Tô Tử Mạch đến một sân huấn luyện.
"Tô cô nương, đây là sân luyện võ của điện Lăng Vân bọn ta, các đệ tử của điện Lăng Vân bình thường đều tu luyện cọ xát ở đây, ta thấy Tô cô nương tuổi còn trẻ đã có tu vi linh vương, sau này nếu muốn tìm người rèn luyện cũng có thể đến đây."
Vào lúc Dạ Đông Thần giới thiệu, Tô Tử Mạch cũng nhìn thấy quả thật trong sân huấn luyện có rất nhiều người, có người hết sức chăm chút luyện tập trên mặt đất, có người thì tìm đối thủ để so tài luyện tập với nhau, trông rất tưng bừng náo nhiệt.
Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi cảm thấy hơi ngứa ngáy tay chân, khoảng thời gian này Tô Tử Mạch vẫn không bỏ bê việc tu luyện, chỉ đáng tiếc tốc độ nâng cao tu vi đang dần dần chậm lại.
Nếu có cơ hội đánh nhanh với đối thủ có thực lực mạnh mẽ, có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều cho việc nâng cao tu vi của nàng.
Dạ Đông Thần ở bên cạnh quan sát tỉ mỉ vẻ mặt của Tô Tử Mạch, đôi mắt đang sáng bừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.