Giọng điệu Dạ Ly Thần quyết đoán dứt khoát không hề do dự chút nào, người bên dưới nhận được lệnh của Dạ Ly Thần vội gật đầu đáp lại, mà lúc này quản gia của Dạ Ly Thần là A Mông bỗng nhiên hớt hải chạy đến.
"Thần tôn đại nhân, tiểu thiếu gia vừa mới tỉnh rồi, đang quấy khóc đòi ngài đó!"
Dạ Ly Thần nghe xong vẻ mặt chợt thay đổi, hỏi A Mông dồn dập: "Cái gì? Tiểu thiếu gia tỉnh rồi? Bây giờ bản tôn qua đó ngay!"
Vừa nói Dạ Ly Thần vừa lách mình đi thẳng về phía hậu viện, chỉ còn lại những thuộc hạ đang đứng trố mắt ngạc nhiên trong đại điện.
"Ôi, sao thần tôn đại nhân nói đi là đi, ta còn chưa kịp bẩm báo nữa đây!"
"Thôi bỏ đi, muốn trách thì trách ngươi không nói sớm, không phải ngươi không biết thần tôn đại nhân thương yêu tiểu thiếu gia nhất, chúng ta vẫn nên về trước đi."
Mọi người bàn bạc một lúc bèn giải tán ai đi đường nấy, còn Tô Tử Mạch lúc này cũng đã đến trong một căn phòng ở hậu viện.
"Phụ thân, người đến rồi, Bảo Bảo sợ lắm!"
Dạ Ly Thần vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Bảo Bảo trèo từ trên giường xuống, lảo đảo bước về phía hắn.
Dạ Ly Thần thấy vậy vội vàng tiến lên ôm lấy Bảo Bảo, lo lắng nói: "Không phải bảo con ngoan ngoãn nằm trên giường sao? Sao con lại trèo xuống giường rồi?"
Bảo Bảo nghe xong nức nở nói: "Phụ thân, mẫu thân không có ở đây, người cũng không ở đây, con sợ lắm!"
Thấy dáng vẻ ngân ngắn nước mắt của Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869773/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.