Chương trước
Chương sau
Công Tôn Ngạn còn một người sư đệ tên Lãnh Việt rất có dã tâm, sau khi Công Tôn Ngạn rời đi, Lãnh Việt vẫn luôn dòm ngó cái chức vị tông chủ Ngự Thú Tông, những đệ tử vốn không ưa Lãnh Việt mới đặc biệt ra ngoài tìm Công Tôn Ngạn.
Ai mà ngờ bọn họ không tìm thấy Công Tôn Ngạn, mà lại tìm được Tô Tử Mạch người đang đeo chiếc nhẫn ngọc kia, thế là bọn họ cứ đưa nàng trở về trước đã.
Đoàn người hộ tống Tô Tử Mạch vừa bước vào cửa đã lập tức bị một nhóm người khác chặn lại, bọn người này cũng cưỡi theo nhiều loài linh thú, vừa nhìn là biết cũng là người của Ngự Thú Tông.
"Mạnh Lương, các ngươi thật to gan, còn mặt mũi mà quay về đây sao?"
Mạnh Lương toan mở miệng nói thì đã bị một lão râu quai nón cắt ngang lời, mặt mũi người này hung ác hầm hố, giống hệt như gã ta có mối thâm thù đại hận gì đó với Mạnh Lương vậy.
Lúc này Mạnh Lương vẫn hòa nhã nói: "Lãnh sư thúc, tông chủ đại nhân bất ngờ rời khỏi môn phái, ta đua theo các huynh đệ ra ngoài tìm ông ta không đúng ư?"
"Hừ, Công Tôn sư huynh đâu còn là tiểu hài tử nữa, nếu huynh ấy đã lựa chọn rời khỏi môn phái thì đó là vì tự do của huynh ấy, có điều Ngự Thú Tông không thể một ngày vắng chủ, có một chuyện quên không nói với các ngươi, vì muốn đề phòng Ngự Thú Tông xảy ra nội loạn thì ta sẽ tạm thời đứng ra thay mặt tông chủ tiếp quản các ngươi, bây giờ nhanh chóng cùng ta trở về."
Tô Tử Mạch đứng ở một bên nghe hai người bọn họ nói chuyện thì cũng hiểu ra, lão râu quai hàm này chắc là vị sư đệ kia của Công Tôn Ngạn, Công Tôn Ngạn vừa rời khỏi, Lãnh Việt đã chiếm luôn cái chức tông chủ, e là ông ta đã ngấm ngầm tính toán từ lâu rồi.
Mạnh Lương nghe Lãnh Việt nói thế thì vô cùng tức giận, mặc dù Công Tôn Ngạn rời đi nhưng ông ta cũng không có nói sẽ truyền chức tông chủ lại cho Lãnh Việt, giờ Lãnh Việt lại dám ngang nhiên đem theo một đám tâm phúc tới ý định chiếm đoạt vị trí tông chủ, hành động này của ông ta quả thật là vô cùng bỉ ổi.
Đúng lúc Mạnh Lương thấy bất lực, đột nhiên Tô Tử Mạch lên tiếng: "Hiện giờ ngươi đang nói xàm cái gì vậy? Ngươi có tín vận tông chủ là chiếc nhẫn ngọc này không mà đòi làm tông chủ?"
Tô Tử Mạch vừa nói vừa giơ tay lên, chiếc nhẫn ngọc trên tay nàng tỏa ra luồng ánh sáng kỳ diệu, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Lãnh Việt vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Tô Tử Mạch thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi: "Ngươi là kẻ nào? Từ đâu mà ngươi có được chiếc nhẫn ngọc này?"
Chiếc nhẫn ngọc này là tín vật đặc biệt chỉ tông chủ của Ngự Thú Tông mới có, mặc dù sau khi Công Tôn Ngạn rời đi, Lãnh Việt đã kịch liệt muốn chiếm đoạt vị trí nhưng ông ta vẫn là không danh chính ngôn thuận.
Lý do lớn nhất trong số đó là Lãnh Việt không có chiếc nhẫn ngọc kia, giờ đột nhiên nó lại xuất hiện trên ngón tay Tô Tử Mạch, ánh mắt Lãnh Việt lập tức ngập tràn vẻ tham lam, trong lòng ông ta đang ngầm tính toán xem làm cách nào để cướp chiếc nhẫn từ tay Tô Tử Mạch về tay mình.
Lúc này Mạnh Lương cũng thùa dịp chen vào nói: "Không sai, nàng ta chính xác là tân đồ đệ mà lão tông chủ vừa thu nhận, Lãnh sư thúc, chiếc nhẫn ngọc này không thể nào làm giả được, ta nghĩ chúng ta nên nghe theo mệnh lệnh của lão tông chủ thì hơn."
Lãnh Việt nghe vậy thì sắc mặt hoàn toàn biến đổi, bản thân ông ta khó khăn lắm mới ngồi lên được vị trí tông chủ này, sao có thể dễ dàng dâng lên cho người khác được chứ?
Chỉ thấy Lãnh Việt lại đột nhiên chỉ tay vào mặt Tô Tử Mạch rồi nói: "Các ngươi nhìn cho kỹ, gia hỏa này từ đầu xuống chân chỉ là một tên ăn mày thối tha, sao lão tông chủ lại có thể truyền vị trí tông chủ cho hắn ta được chứ, theo ta thấy thì chính hắn ta đã lấy cắp chiếc nhẫn ngọc."
Thấy Lãnh Việt nói mình như vậy, Tô Tử Mạch cũng lười chẳng buồn ngụy trang nữa, nàng lập tức dùng tay vuốt qua mặt mình một cái, lộ ra dung mạo vốn dĩ của bản thân rồi nói: "Mở mắt chó của ông ra nhìn cho rõ đây, bổn cô nương ngụy trang thành ăn mày chẳng qua là vì muốn dễ dàng hành tẩu mà thôi, loại ngu xuẩn nhà ông không nhìn ra sao?"
Vừa khi nhìn thấy dáng vẻ của Tô Tử Mạch hóa ra là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, những đệ tử Ngự Thú Tông lại thêm một lần mở trợn mắt há mồm kinh ngạc, Lãnh Việt thấy thế thì cũng đành không đánh tự thua.
Sau khi bị Tô Tử Mạch mắng nhiếc, Lãnh Việt lại càng tức giận đến nỗi toàn thân phát run, trong Ngự Thú Tông này, ông ta chỉ đứng sau Công Tôn Ngạn, trước giờ chưa từng có ai dám nói với ông ta như vậy.
Ông ta hít sâu vào một ngụm khí rồi từ từ hồi phục lại vẻ bình tĩnh, sau đó nhìn Tô Tử Mạch, vừa cười lạnh vừa nói: "Được, cứ cho là những gì ngươi vừa nói lúc nãy đều có đạo lý, nhưng muốn trở thành tông chủ của Ngự Thú Tông thì phải có thực lực mới được, vị trí tông chủ này đâu phải cái mà loại mèo hoang chó dại nào cũng có thể ngồi lên, cho dù lão tông chủ đã chỉ định ngươi làm tân tông chủ, nhưng nếu ngươi không đủ mạnh thì lão phu đây thân là trưởng bối trong Ngự Thú Tông đương nhiên có tư cách bãi nhiệm chức tông chủ của ngươi."
Nhìn điệu bộ chằm chằm đầy xét nét này của Lãnh Việt, Tô Tử Mạch cũng coi như nhìn ra ông ta thật sự rất có dã tâm với chức vị tông chủ này.
Vốn dĩ Tô Tử Mạch chẳng có chút hứng thú nào với vị trí tông chủ Ngự Thú Tông này, nhưng giờ trước cái sự năm lần bảy lượt muốn gây khó dễ này của Lãnh Việt, tính hiếu thắng của nàng lại bị kích động lên, hôm nay nhất định nàng phải ngồi lên được cái chức tông chủ này mới được.
Nghĩ vậy, Tô Tử Mạch bèn lạnh mặt nói: "Được, vậy ông nói xem thực lực phải như thế nào thì mới có thể làm tông chủ, ông cứ việc đưa ra quy tắc, bổn tiểu thư sẽ hoàn toàn dựa theo đó mà làm."
Ngữ khí của Tô Tử Mạch vô cùng kiêu ngạo ngông cuồng, cộng thêm dung mạo sáng ngời của nàng lại càng khiến người khác có cảm giác rõ ràng dứt khoát, đám người Mạnh Lương thấy thế thì đều sợ đến ngây người.
"Cô nương, ngươi đừng nhất thời nông nổi, thực lực của Lãnh sư thúc chỉ đứng sau lão tông chủ, trên tay ngươi có đeo chiếc nhẫn ngọc, chúng ta chỉ cần coi ngươi giống như người mà lão tông chủ chỉ định là được, không cần phải liều mạng với ông ta."
Sau khi định thần lại, Mạnh Lương vội vàng khuyên bảo Tô Tử Mạch, mặc dù vừa nãy nàng tỏ ra rất có dũng khí và quyết đoán khiến hắn ta vô cùng khâm phục, nhưng quả thật nếu đi vào giao thủ thì chỉ dũng cảm thôi cũng không có tác dụng gì.
Nghe được lời khuyên của Mạnh Lương, Tô Tử Mạch lập tức khoát tay đáp: "Ngươi không cần nói nhiều, hiện giờ ta là tông chủ của Ngự Thú Tông, trong lòng bổn tông chủ tự có tính toán của mình, ngươi không cần lo lắng."
Mạnh Lương nghe thấy thế, nhất thời cảm thấy mờ mịt, Tô Tử Mạch nhập vai cũng nhanh quá rồi, ấy vậy mà lại trực tiếp dùng thân phận tông chủ để hạ lệnh cho hắn ta.
Có điều đối với Mạnh Lương mà nói, Tô Tử Mạch trở thành tông chủ còn tốt hơn nhiều so với Lãnh Việt, vả lại nhìn dáng vẻ Tô Tử Mạch tự tin ngời ngời thế kia, nói không chừng nàng thật sự có thực lực, nghĩ thế Mạnh Lương cũng không nói thêm gì nữa.
Còn Lãnh Việt lúc này cũng cười lớn mà nói: "Ha ha ha, đúng là ranh con không biết trời cao đất dày, nếu ngươi đã nói thế thì lão phu đây sẽ dùng thực lực đấu với ngươi, Ngự Thú Tông bọn ta am hiểu nhất chính là thuần phục linh thú, vậy thì mỗi người ta ngươi đều thả linh sủng của mình ra tỷ đấu với nhau, ngươi có dám ứng chiến không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.