Bị lão già nhìn với ánh mắt đó, Tô Tử Mạch không tránh khỏi cảm giác nổi da gà trong lòng, nàng nói: "Tiền bối, ngài sao vậy? Xảy ra vấn đề gì sao?"
Lúc này lão già kia mới tiến về phía Tô Tử Mạch hai bước rồi nói: "Ngươi thật sự không biết con thần thú phượng hoàng này nhận chủ đồng nghĩa với việc gì sao?"
"Không biết, tiền bối, có gì ngài cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy."
Tô Tử Mạch thấy lão già cứ thao thao bất tuyệt thì cảm thấy vô cùng tò mò, lúc này lão già cũng đáp: "Thông thường, thần thú sẽ không tùy tiện nhận chủ, nếu muốn chúng nhận mình là chủ thì chỉ có thể có hai khả năng, hoặc là phải có tu vi đủ cao để tự mình hàng phục thần thú, có điều ta nhìn ngươi không giống loại đủ mạnh để có thể khiến thần thú chịu hàng, vậy thì chắc ngươi thuộc khả năng thứ hai."
"Khả năng gì?"
Tô Tử Mạch tò mò tới nỗi tim đập thình thịch, tâm can căng thẳng, đương nhiên nàng biết không thể dựa vào thực lực của mình mà thu phục được Tiểu Mục, trên thực tế nàng cũng chưa từng giao thủ với Tiểu Mục bao giờ chứ đừng nói là thu phụ nó, cho nên rõ ràng nàng thuộc kiểu người thứ hai theo như lời lão già kia nói.
Chỉ thấy lão già thở dài một hơi rồi nói: "Loại người thứ hai này chính là dị bẩm thiên phú, có cảm giác thân thiết bản năng với các linh thú, sinh ra đã có thể tiếp cận được với thần thú, có lẽ ngươi thuộc loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869759/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.