Sau khi nói xong, Vu Viêm chợt lấy một cây sáo ra thổi. Tiếng sáo trong trẻo, du dương trực tiếp truyền lên núi.
Tô Tử Mạch thấy vậy thì không khỏi tò mò. Không bao lâu sau, thiếu niên áo trắng kia lại chạy từ trên núi xuống.
Thấy thiếu niên áo trắng lại xuất hiện lần nữa, mọi người lập tức kích động. Không ít người đều vây về phía thiếu niên áo trắng, miệng thì không ngừng kêu.
“Tiểu ca, có phải là muốn phá lệ cho thêm một người lên nữa không? Lần này nên đến lượt tôi rồi.”
“Cái rắm! Rõ ràng là lúc nãy ta xếp đằng trước ngươi, nên để ta lên!”
Sau khi thiếu niên áo trắng đi xuống, đám người đó lại bắt đầu tranh giành, giống y hệt cảnh tượng lúc nãy.
Chỉ là thiếu niên áo trắng lại không kiên nhẫn nói: “Các ngươi đều tránh ra hết đi, quy củ một ngày chỉ tiếp đón một người của Lăng Tiêu Các sẽ không thay đổi. Ta đến để tìm các chủ đại nhân.”
“Cái gì? Các chủ đại nhân?”
Thiếu niên áo trắng vừa nói ra lời này, mọi người càng mừng hơn. Chẳng lẽ các chủ của Lăng Tiêu Các đang ở dưới núi, vậy nếu như có thể dựng quan hệ với các chủ đại nhân, vậy chẳng phải sẽ có cơ hội đi cửa sau, trực tiếp lên núi sao.
Nghĩ đến đây, mọi người vội vàng nhìn xung quanh, muốn tìm ra vị các chủ đại nhân trong truyền thuyết kia.
Nhưng lúc này thiếu niên áo trắng lại đi thẳng về phía Tô Tử Mạch. Tô Tử Mạch nhìn thấy thiếu niên áo trắng đến gần, trong lòng không khỏi sinh ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869755/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.