Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy Tiểu Hồ Tử hít sâu một hơi, nói: “Không sai. Thật ra sự tồn tại của Bách Sinh Thảo cũng là do Nhị Vương gia cố ý tiết lộ cho hoàng đế. Hoàng đế mắc bệnh nặng, muốn tìm Bách Sinh Thảo cứu lấy mạng sống. Những điều này đều đã được Nhị Vương gia tính toán từ trước rồi. Sau khi giết chết Cửu Vương gia, hoàng đế không có Bách Sinh Thảo thì rất nhanh sẽ chết. Đến lúc đó, Nhị Vương gia sẽ có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế một cách danh chính ngôn thuận.”
Tiểu Hồ Tử một hơi nói xong, thấp thỏm nhìn về phía Tô Tử Mạch. Còn Tô Tử Mạch lại nhìn qua Cửu Vương gia.
Không ngờ ở Dạ Lan Quốc này cũng có tiết mục cung đấu đặc sắc như vậy. Đều nói từ xưa đến nay hoàng thất không có anh em, quả nhiên là lời lẽ chí lý.
Bản thân Tô Tử Mạch chẳng qua chỉ là một người xem, nghe thấy những bí mật này cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Hiện tại, điều mà nàng lo lắng chính là Cửu Vương gia có thể chấp nhận được sự thật này hay không.
Quả nhiên, vẻ mặt của Cửu Vương gia lúc này rất phức tạp, vừa có kinh ngạc, vừa có đau thương, còn mang theo một chút khó có thể tin được.
Tô Tử Mạch thấy biểu cảm của Cửu Vương gia, nhất thời cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể giữ im lặng, lặng lẽ đợi. Loại chuyện như vậy vẫn nên để Cửu Vương gia tự tiêu hóa mới được.
Qua một hồi lâu, Cửu Vương gia mới thở dài một hơi, nói: “Tô cô nương, ta không sao. Bất kể người đứng sau màn là ai, kế hoạch tìm Bách Sinh Thảo cũng không thể vì vậy mà gác lại. Nếu những tên này đã bị bắt lại rồi, chúng ta cứ tiếp tục lên đường đi tìm Bách Sinh Thảo thôi.”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì gật đầu, sau đó nhìn Tiểu Hồ Tử một cái, nói: “Vậy ngươi định xử lý tên này như thế nào?”
Cửu Vương gia liếc Tiểu Hồ Tử một cái, sắc mặt lạnh đi, nói: “Tên này đã giết chết nhiều thủ hạ của ta như vậy, không giết hắn, những thủ hạ của ta ở nơi chín suối cũng không thể nhắm mắt.”
Trong lúc nói, Cửu Vương gia nhấc trường kiếm đi từ từ về phía Tiểu Hồ Tử. Tiểu Hồ Tử thấy thế, trong mắt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.
“Cửu Vương gia đừng giết ta! Ta đã nói hết những điều ta biết cho các ngươi rồi. Ta chỉ là hành động theo mệnh lệnh mà thôi. Cửu Vương gia, người hãy tha cho ta một con đường sống đi!”
Thấy cái chết ở ngay trước mắt, tên Tiểu Hồ Tử đó cũng không còn sức ngang ngược như lúc trước nữa, bắt đầu không ngừng van xin Cửu Vương gia.
Nhưng Cửu Vương gia lại làm như không nghe thấy, khuôn mặt lạnh lùng như núi băng vạn năm, so với lúc bình thường, quả thật giống như là đã thay đổi thành một con người khác.
Sau khi đi đến trước mặt Tiểu Hồ Tử, Cửu Vương gia không nói hai lời, nhấc trường kiếm trong tay lên, chém thẳng về phía cổ Tiểu Hồ Tử.
Trường kiếm hạ xuống, đầu của Tiểu Hồ Tử lập tức rời khỏi cơ thể, máu tươi chảy đầy đất. Cũng may nơi này là sa mạc mênh mông, một trận gió cuốn theo cát vàng thổi đến, lập tức che lấp hết toàn bộ vết máu đó lại.
Tô Tử Mạch cũng nhìn ra nhát kiếm vừa rồi của Cửu Vương gia có mang theo một chút ý phát tiết. Qua một lát, Tô Tử Mạch mới lên tiếng: “Cửu Vương gia, ta thấy hay là ngươi dẫn người bị thương về Hoàng Sa Thành dưỡng thương trước đi, còn việc tìm Bách Sinh Thảo cứ giao cho ta là được rồi.”
Tô Tử Mạch vẫn không quá yên tâm về trạng thái của Cửu Vương gia bây giờ. Thực lực của Cửu Vương gia vốn rất bình thường, Tô Tử Mạch dẫn theo hắn ta cũng là một gánh nặng.
Hơn nữa, bây giờ Cửu Vương gia còn chịu sự kích thích lớn như vậy, nếu như còn để Cửu Vương gia theo mình, ngược lại sẽ là một gánh nặng rất lớn đối với việc Tô Tử Mạch đi tìm Bách Sinh Thảo.
Mặc dù lúc này tâm trạng của Cửu Vương gia đang xao động, nhưng cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tô Tử Mạch. Hắn ta do dự trong giây lát, cuối cùng cũng gật đầu, nói: “Được rồi. Với trạng thái của bổn vương bây giờ, nếu như đi theo Tô cô nương, cũng chỉ là gánh nặng mà thôi. Vậy bổn vương sẽ về Hoàng Sa Thành trước, đợi tin tức tốt của cô nương.”
Thấy Cửu Vương gia đồng ý sảng khoái như vậy, Tô Tử Mạch lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xử lý xong thi thể của đám người Tiểu Hồ Tử, Tô Tử Mạch và Cửu Vương gia mới quay lại lều nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Tô Tử Mạch lại nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Cửu Vương gia, rõ ràng là một đêm không ngủ. Trải qua loại chuyện như vậy, Cửu Vương gia ngủ không được cũng không hề lạ.
Tô Tử Mạch tự mình tiễn Cửu Vương gia và người bị thương kia đến bên ngoài sa mạc. Lúc này mới dặn dò Cửu Vương gia: “Cửu Vương gia, ngươi dẫn hắn về trước đi, ta sẽ tiếp tục tìm Bách Sinh Thảo. Bất kể như thế nào, ta nhất định sẽ mang Bách Sinh Thảo về.”
Cửu Vương gia nghe thế, mặt nghiêm túc lại, nói: “Vậy thì làm phiền Tô cô nương rồi. Đúng rồi, về chuyện Nhị hoàng huynh của ta phái người ám sát ta, vẫn mong Tô cô nương đừng nói với người khác.”
Tô Tử Mạch nghe thấy lời này thì không khỏi sửng sốt, sau đó mới gật đầu, nói: “Cửu Vương gia yên tâm, ta không phải là loại người nhiều chuyện. Ngược lại là Cửu Vương gia, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng, nói không chừng tên Tiểu Hồ Tử đó cố ý nói dối cũng có khả năng.”
Tô Tử Mạch nhìn ra được, hình như Cửu Vương gia vẫn còn một chút mong đợi với Nhị Vương gia Âu Dương Đình, bằng không cũng sẽ không cố ý dặn dò Tô Tử Mạch như vậy.
Đối diện với lời an ủi của Tô Tử Mạch, Cửu Vương gia cười khổ một tiếng, nói: “Tô cô nương, cô nương không cần phải an ủi ta đâu. Những ngày này ta sẽ suy nghĩ thật thấu đáo nên xử lý chuyện này như thế nào. Đợi Tô cô nương trở về, hẳn là ta cũng đã có đáp án rồi.”
Thấy cảm xúc của Cửu Vương gia lúc này đã tốt hơn không ít, Tô Tử Mạch mới cười nói: “Được rồi. Nếu đã như vậy, vậy thì Cửu Vương gia hãy bảo trọng, ta tiếp tục đi tìm Bách Sinh Thảo đây.”
Sau khi chào tạm biệt với Cửu Vương gia, Tô Tử Mạch lại xoay đầu đi vào sa mạc chết chóc. Có kinh nghiệm lúc trước, cộng thêm việc không còn đám người Cửu Vương gia kéo chân nữa, lần này Tô Tử Mạch gọn nhẹ, tốc độ ra trận cũng nhanh hơn lúc trước không ít.
Sau khi trải qua một ngày đi đường, Tô Tử Mạch đã tiến sâu vào trong nội địa sa mạc chết chóc, và sắc trời cũng đã tối lại.
Độ chênh lệch nhiệt độ trong sa mạc này rất lớn. Năng suất đi đường trong ban đêm thật sự quá thấp. Tô Tử Mạch tìm được một nơi, chuẩn bị dựng lều nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi tiếp.
Nhưng lúc này, ở chỗ không xa đột nhiên có một trận tiếng bước chân truyền đến. Nghe thấy tiếng động này, Tô Tử Mạch không khỏi nhíu mày.
Chẳng lẽ tên Tiểu Hồ Tử đó vẫn còn đồng bọn khác, hoặc là những kẻ được Âu Dương Đình phái đi cản trở Cửu Vương gia tìm Bách Sinh Thảo không chỉ có một nhóm đó.
Trong đầu Tô Tử Mạch lập tức hiện lên đủ loại suy đoán. Đồng thời, Tô Tử Mạch cũng nhanh chóng tìm một cồn cát nhỏ để trốn.
Không bao lâu, đám người đó cuối cùng cũng dần tiến lại gần. Nơi Tô Tử Mạch đang đứng vừa vặn là một vùng cồn cát khuất gió, không có gió cát thổi vào.
Hiển nhiên là đám người đó cũng nhìn trúng chỗ này, cho nên đã chọn chỗ này để hạ trại nghỉ ngơi. Còn về Tô Tử Mạch, sau khi đám người đó đến gần, nàng cũng nhìn thấy đám người đó có tới mười mấy người. Tại sa mạc, đó cũng tính là một đội ngũ không nhỏ.
“Sa mạc chết chóc này đúng là một nơi quái quỷ chim không thèm ỉa. Chúng ta vào đây cũng đã nhiều ngày vậy rồi, ngay cả bóng dáng của cây Bách Sinh Thảo đó cũng không thấy đâu. Không phải là Nhị Hoàng tử nghĩ sai rồi đó chứ?”
“Láo xược! Đừng cho là vương gia không có ở đây thì có thể tùy tiện bàn tán về ngài ấy. Tin tức của vương gia sao có thể sai được. Chúng ta cứ kiên nhẫn đi tìm là được.”
Tô Tử Mạch nghe thấy cuộc nói chuyện của đám người này, không khỏi lộ ra một nụ cười mỉa. Quả nhiên những tên này cũng là người do Âu Dương Đình phái ra. Hình như mục đích của bọn chúng cũng là tìm Bách Sinh Thảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.