Chương trước
Chương sau
Thế mà lần này Trương thống lĩnh lại bắt hụt, còn Bảo Bảo, thừa dịp Trương thống lĩnh không đứng vững, nó giơ tay đánh vào mặt hắn ta.
Nhìn thấy động tác của Bảo Bảo, Trương thống lĩnh giật mình, hiện tại hắn ta đang rơi vào tình huống khó xử khi dùng chiêu cũ không được, chiêu mới cũng không xong, nếu bây giờ Bảo Bảo bắt kịp thời cơ ra tay chắc chắn thành công.
Trương thống lĩnh cũng biết hắn ta khó lòng tránh khỏi một kích này của Bảo Bảo, nhưng mà khi nhìn thấy bàn tay nhỏ bé non nớt, chưa bằng một nửa bàn tay mình của Bảo Bảo, Trương thống lĩnh chợt yên lòng.
Tuy Bảo Bảo có nghịch thiên đến đây nhưng cũng chỉ là một đứa bé, cho dù một linh thánh như hắn ta có đứng yên để Bảo Bảo đánh mấy quyền thì cũng không bị gì, hoàn toàn không có gì đáng lo lắng.
Nghĩ vậy, Trương thống lĩnh lập tức thấy yên lòng, mắt thấy tay của Bảo Bảo sắp chạm vào mặt mình, thậm chí Trương thống lĩnh còn lộ ra một nụ cười khinh thường.
“Bốp!”
Khi bàn tay nhỏ bé của Bảo Bảo chạm vào mặt Trương thống lĩnh, một tiếng giòn giã vang lên, cả người Trương thống lĩnh bị tát bay ra ngoài trong nháy mắt.
Vẻ mặt của Trương thống lĩnh khi ở giữa không trung vô cùng phức tạp, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, hai cái răng trong miệng cũng bay ra theo máu tươi.
Rõ ràng Bảo Bảo chỉ là một đứa nhỏ, nhưng sao lực của cú tát này lại lớn đến vậy?
Cho đến khi rơi xuống đất, Trương thống lĩnh mới không còn muốn nghĩ đến chuyện này nữa. Khi mấy binh lính đi theo sau Trương thống linh nhìn thấy hắn ta gặp phải tình trạng khốn đốn thì vội vàng dừng lại.
Lúc này khoảng cách của bọn họ đã rất gần Bảo Bảo, nhưng ai cũng đổ mồ hôi hột, không người nào có can đảm ra tay với Bảo Bảo.
Phải biết rằng tu vi của Trương thống lĩnh mạnh hơn bọn họ nhiều như vậy mà còn bị Bảo Bảo đánh bay, nếu bọn họ ra tay với Bảo Bảo thì chẳng phải là đi tìm chết sao?
Lúc này Bảo Bảo ngẩng đầu trừng mắt nhìn mấy binh linh kia một cái, rõ ràng Bảo Bảo chỉ là một đứa trẻ nhưng ánh mắt của nó lại làm bọn họ lùi về phía sau thêm vài bước nữa, thậm chí ánh mắt cũng chứa đầy sự hoảng sợ.
Đột nhiên, một binh lính đảo mắt, vừa chạy đến chỗ Trương thống lĩnh vừa nói: “Thống lĩnh đại nhân ngài không sao chứ? Để ta đến kiểm tra thương thế của ngài!”
Mấy binh lính còn lại cũng học theo, tất cả đều chạy đến bên cạnh Trương thống lĩnh, không còn ai dám động vào Bảo Bảo.
Âu Dương Bá Thiên đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt, cậu ta biết Bảo Bảo có năng lực hơn cả những người bạn cùng trang lứa, nhưng cậu ta không ngờ Bảo Bảo lại mạnh đến mức độ này, ngay cả Trương thống lĩnh cũng không chịu được một kích như thế.
Tuy Âu Dương Bá Thiên kiêu ngạo nhưng cậu ta không ngu, nếu Trương thống lĩnh đã bị Bảo Bảo đánh bay ra ngoài, vậy thì tiếp theo Bảo Bảo sẽ tìm cậu ta tính sổ, tốt nhất là cậu ta nên trốn đi.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Bá Thiên di chuyển, cậu ta muốn thừa dịp Bảo Bảo không chú ý mà đi trốn.
Nhưng Âu Dương Bá Thiên vừa bước được một bước thì Bảo Bảo đã nhìn cậu ta với nụ cười châm chọc, nói: “Âu Dương Bá Thiên, không phải ngươi muốn tìm ta để tính sổ à? Cái sổ sách này còn chưa được tính toán rõ ràng, người đừng đi vội như thế chứ!”
Bảo Bảo vừa nói chuyện vừa chạy đến trước mặt Âu Dương Bá Thiên, nhìn Bảo Bảo lùn hơn mình một cái đầu, nội tâm của Âu Dương Bá Thiên lại bắt đầu bối rối, mồ hôi hột cũng xuất hiện đầy trên trán.
“Tô Bảo Bảo, chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm, chúng ta đều là bạn học, có gì thì từ từ nói.”
Mắt thấy tình hình chuyển biến xấu, Âu Dương Bá Thiên bắt đầu thỏa hiệp, nhận lỗi trước mặt Bảo Bảo.
Bảo Bảo nghe vậy thì cười lạnh, nói: “Bây giờ ngươi mới biết chúng ta là bạn học? Nhưng vừa rồi ngươi không có nói như vậy, ta nhớ kỹ lúc trước ngươi nói ta không có kết cục tốt, còn bảo thuộc hạ của ngươi bắt lấy ta. Hiện tại ta đứng trước mặt ngươi, sao ngươi lại bỏ qua dễ dàng vậy?”
Âu Dương Bá Thiên nghe nói vậy thì vội vàng xua tay nói: “Hiểu lầm thôi! Mọi người đều là bạn học, có chút mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường. Tô Bảo Bảo, ngươi rộng lượng thì đừng so đo, hay là chúng ta giải quyết tranh chấp trong hòa bình, cứ xem như chuyện trước kia chưa từng xảy ra được không?”
“Ngươi nói sai rồi, ta không phải đại nhân, hơn nữa ngươi làm sai thì nhất định phải chịu trừng phạt, xem ra lần trước dạy dỗ ngươi còn chưa đủ, lần này phải gấp bội mới được!”
Bảo Bảo không bị dụ dỗ bởi mấy lời xin tha của Âu Dương Bá Thiên, vẻ mặt của nó càng nghiêm túc, đồng thời nắm chặt nắm tay.
Nhìn thấy Bảo Bảo phản ứng như thế, Âu Dương Bá Thiên lập tức lo lắng, mà lúc này Trương thống lĩnh cũng đã mang theo binh lính chạy tới.
“Dừng tay! Ngươi có chuyện gì thì cứ tìm ta, đừng động đến Hoàng tử điện hạ!”
Hiện tại Trương thống lĩnh mặt mũi bầm dập, cả người đầy bụi bặm, nhìn qua rất chật vật, hắn ta vừa lắc mình một cái đã chắn trước mặt Âu Dương Bá Thiên.
Thấy vậy, Bảo Bảo nhướng mày nhìn Trương thống lĩnh với ánh mắt thưởng thức, người này cũng trung thành bảo vệ chủ đấy chứ!
Nghĩ tới đây, Bảo Bảo im lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Được rồi, thấy ngươi trung thành và tận tâm như vậy, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội lấy tiền chuộc người. Cho ta mười nghìn lượng vàng, hôm nay ta sẽ để các ngươi rời đi!”
Bảo Bảo vừa dứt lời, Âu Dương Bá Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: “Sao ngươi không nói sớm một chút? Với ta mười nghìn lượng vàng chỉ là bữa ăn sáng, ngươi cho ta địa chỉ, ngày mai ta sẽ bảo người đưa vàng qua!”
“Chát!”
Âu Dương Bá Thiên vừa dứt lời, Bảo Bảo lập tức tát cậu ta, động tác nhanh đến nỗi Trương thống lĩnh không kịp ngăn cản.
Vết sưng ở nửa bên má bị tát vừa rồi của Âu Dương Bá Thiên còn chưa tan, bây giờ nửa bên kia cũng bị Bảo Bảo tát mà sưng lên.
“Tô Bảo Bảo, ngươi làm gì vậy? Ta đã đồng ý điều kiện của ngươi rồi, sao ngươi còn động tay động chân?”
Âu Dương Bá Thiên bụm mặt đầy oan ức, bình thường cậu ta đều là hoành hành ngang ngược, ức hiếp người khác, có khi nào cậu ta lại bị người khác ức hiếp như lúc này?
Đối mắt với câu hỏi của Âu Dương Bá Thiên, Bảo Bảo lại chí khí hùng hồn nói: “Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta ngốc à? Nếu ta thả mấy người ra, sau này mấy người chối thì làm sao bây giờ? Hơn nữa nếu ta cho ngươi biết địa chỉ, chắc chắn đến lúc đó ngươi sẽ tìm người đến trả thù ta, ta không có ngu như vậy!”
Nghe Bảo Bảo nói vậy, Âu Dương Bá Thiên cố nén cơn tức trong lòng, nói: “Được rồi, hiện tại ta để Trương thống lĩnh trở về tìm người đưa mười nghìn lượng vàng qua đây, như vậy được chưa?”
“Bốp!”
Âu Dương Bá Thiên vừa dứt lời đã bị Bảo Bảo tát thêm cái nữa, lần này là tát vào đầu Âu Dương Bá Thiên.
Âu Dương Bá Thiên chỉ cảm thấy đầu rung lên, mắt nổ đom đóm một hồi lâu mới bình thường trở lại,
Hiện tại viền mắt của cậu ta đã có chút đỏ, ngoài ra còn có chút oan ức nói: “Tô Bảo Bảo, ngươi lại làm cái gì vậy? Ta lại nói sai gì sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.