Chương trước
Chương sau
Tô Tử Mạch thấy vậy bèn híp đôi mắt phượng lại, nhân lúc đám người mặc đồ đen còn đang bận cười nàng đã lập tức đánh về phía tên cầm đầu.
Ban nãy Tô Tử Mạch nói như vậy cốt là muốn phân tán sự chú ý của bọn họ, lúc này chính là thời điểm phù hợp nhất để ra tay, nếu tấn công một cách bất ngờ thì nhất định sẽ khiến đối phương bị thương nặng.
Quả nhiên Tô Tử Mạch thẳng tay giáng một chưởng vào ngực tên mặc đồ đen, hơn nữa lực đạo của nàng cũng không hề nhẹ.
"Khụ."
Người mặc đồ đen kia cũng không ngờ mình lại dễ dàng bị Tô Tử Mạch đánh trúng như vậy, hắn ta trừng mắt thật lớn, vẻ mặt không thể nào tin nổi, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngươi lại dám đả thương lão phu, hôm nay ta muốn ngươi phải chết."
Người mặc đồ đen sau khi bị Tô Tử mạch đánh lén thành công thì tỏ ra vô cùng tức giận, hắn ta lập tức ra lệnh cho bảy tám tên thủ hạ nhào tới xử lý nàng.
Tô Tử Mạch thấy thế, sắc mặt thoáng chốc trở nên căng thẳng, xem ra nàng đã đánh giá thấp tên cầm đầu kia rồi, ban nãy nàng đánh lén hắn ta thành công, ai mà biết hắn ta bị thương xong vẫn còn sức chiến đấu như vậy.
Mắt thấy đám người mặc đồ đen chuyển hướng mục tiêu không màng tới Cửu Vương gia mà đồng loạt xông về phía mình, trong lòng Tô Tử Mạch cũng lập tức trở nên căng thẳng.
Lúc nãy khi đám người mặc đồ đen này động thủ, rõ ràng tu vi của bọn chúng đều không phải dạng tầm thường, nếu để Tô Tử Mạch đối phó với từng người một thì may ra vẫn có mấy phần thắng, nhưng bọn họ đồng loạt xông lên thế này thì nàng tuyệt đối không phải đối thủ.
Tình thế cấp bách nàng chỉ đành tâm niệm tránh đi, theo bản năng khởi động Thương Hải Châu, ngay lập tức Thương Hải Châu hiện lên một luồng ánh sáng chói mắt, tiếp theo trước mắt nàng xuất hiện thêm hai quái nhân mặc thanh y, tóc dài được búi cao lên.
Trong lúc Tô Tử Mạch còn đang không hiểu chuyện gì thì hai quái nhân kia đã quay về hướng mấy tên mặc đồ đen, phất tay một cái lập tức có một trận cuồng phong quét qua san bằng mặt đất, trực tiếp thổi bay đám người kia ra ngoài.
Thấy vậy Tô Tử Mạch không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, đồng thời trong đầu nàng cũng xuất hiện mấy đoạn tin tức.
Tầng thứ năm trong Thương Hải Châu, kêu gọi tiên nhân.
Hiện giờ tu vi của túc chủ đã ở Linh Thánh cấp hai, có thể kêu gọi hai vị tiên nhân.
Nhận được những tin tức này, Tô Tử Mạch cũng hiểu ra sự việc, hóa ra hai quái nhân trước mặt này chính là tiên nhân được gọi từ Thương Hải Châu mà tới.
Tô Tử Mạch hiểu ra vấn đề, nhất thời cảm thấy vô cùng sảng khoái, đồng thời lớn giọng nói với hai quái nhân: "Hai ngươi lập tức giết toàn bộ bọn họ cho ta."
Kể từ lúc xuất hiện đến giờ, vẻ mặt hai quái nhân kia vẫn luôn lạnh tanh như người máy, có điều vừa nghe thấy mệnh lệnh của Tô Tử Mạch bèn lập tức thi hành không chút do dự, Tô Tử Mạch vừa dứt lời hai quái nhân này đã lao thẳng về phía đám người mặc đồ đen.
Mặc dù trước đó đám người mặc đồ đen kia tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, nhưng sau khi hai quái nhân xuất hiện thì bọn họ lại chẳng còn một chút sức lực chiến đấu nào, từng người một đều bị đánh cho tả tơi, chỉ còn nước tìm đường tháo chạy.
Nhất là tên mặc đồ đen cầm đầu ban nãy bị Tô Tử Mạch đánh lén, bấy giờ hắn ta bị đánh liên tiếp cho mấy cái, trên trán sớm đã sưng lên mấy cục to tướng.
"Mau rút lui."
Cuối cùng đám người mặc đồ đen cũng nhận ra tình hình không ổn, đợi tên cầm đầu hét lên một tiếng giận dữ cả đám bọn họ mới vội vàng chạy ra khỏi đại điện.
Cửu Vương gia đứng một bên chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối, lúc này hắn ta vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ.
Vốn dĩ hắn tưởng mình và Tô Tử Mạch phen này chết chắc rồi, ai ngờ ông trời lại phái xuống cho bọn họ hai vị cao thủ đây.
Hai vị tiên nhân thấy đám người mặc đồ đen định tháo chạy thì lập tức đuổi theo, nhưng vừa chạy tới cửa thì đột nhiên dừng lại, rồi cứ thế biến mất chẳng thấy đâu nữa.
Tô Tử Mạch thấy thế không khỏi thở dài, mặc dù hai vị tiên nhân được gọi tới từ Thương Hải Châu này lợi hại, nhưng bọn họ lại bị hạn chế khoảng cách với nàng, phạm vi hoạt động của tiên nhân không được phép vượt ngoài mười mét với Tô Tử Mạch.
Một cái nữa chính là khi tiên nhân chiến đấu thì linh lực của Tô Tử Mạch cũng sẽ bị tiêu hao, trận đánh ban nãy đã làm tổn thất linh lực của nàng tới mấy phần, cho nên sau đó hai vị tiên nhân kia cũng không cách nào tiếp tục chiến đấu được nữa.
Cũng may là đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ tiếc rằng không thể bắt đám thích khách kia lại mà thôi.
Trong lúc Tô Tử Mạch còn đang tiếc nuối thì Cửu Vương gia đã đi tới bên cạnh nàng, đồng thời nhìn quanh bốn phía.
"Tô cô nương, hai vị tiền bối ban nãy đâu rồi, bọn họ đã cứu chúng ta một mạng, bổn vương nhất định phải báo đáp bọn họ xứng đáng."
Thấy vẻ mặt kích động của Cửu Vương gia, Tô Tử Mạch chỉ đành trả lời qua loa cho có lệ: "Cửu Vương gia, hai người lúc nãy là bằng hữu của ta, bọn họ thấy ta gặp nạn mới ra tay cứu giúp, có điều bọn họ đều không thích giao du với người lạ lắm nên đã đi trước rồi."
Cửu Vương gia không hề có một chút nghi ngờ về lời giải thích của Tô Tử Mạch, nhất thời gương mặt hắn ta lộ vẻ tiếc nuối rồi nói: "Vậy sao, vậy thì thật tiếc quá, dù sao thì hôm nay cũng coi như thoát được kiếp nạn, Tô cô nương, ngươi có công lớn nhất đó!"
Cửu Vương gia nhìn Tô Tử Mạch đầy cảm kích, thường ngày hắn ta nuôi cơm biết bao môn khách, thế mà tới giờ phút quan trọng bọn họ lại tẩu thoát nhanh hơn thỏ, chỉ duy nhất có Tô Tử Mạch, người mà hắn ta mới quen được hai ngày trung thành ở lại.
Tô Tử Mạch khoát tay nói: "Cửu Vương gia quá lời rồi, những chuyện đó đều thuộc bổn phận của ta mà thôi, nếu ngươi đã đáp ứng điều kiện của ta, vậy thì ta cũng sẽ giữ lời hứa bảo vệ ngươi an toàn."
Đối với mấy lời khen ngợi của Cửu Vương gia, Tô Tử Mạch cũng chẳng kích động lắm, từ đầu chí cuối vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thản lãnh đạm.
Cửu Vương gia thấy nàng như vậy thì lại càng thêm tán thưởng, hắn vừa kêu hạ nhân tới thu dọn tàn cuộc vừa nói với Tô Tử Mạch: "Tô cô nương, cho dù thế nào đi nữa thì ngươi cũng đã cứu bổn vương một mạng, trước giờ bổn vương vẫn luôn là người thưởng phạt phân minh, ngươi muốn thứ gì cứ việc nói thẳng, bổn vương nhất định cố hết sức vì ngươi."
Nghe Cửu Vương gia nói vậy, Tô Tử Mạch bất giác động lòng, thật ra nàng thì chẳng có mong cầu gì, chỉ có điều Bảo Bảo lớn nhanh hơn đứa trẻ bình thường, để nó ở lại trong phủ cũng không phải chuyện tốt, Tô Tử Mạch còn nhiều chuyện phải làm, thường ngày không có nhiều thời gian ở bên cạnh nó, tóm lại là phải tìm cho nó một nơi ở khác mới được.
Nghĩ vậy Tô Tử Mạch bèn nói: "Cửu Vương gia đã nói như thế thì ta cũng có một yêu cầu quá đáng, mặc dù hiện giờ Bảo Bảo vẫn còn nhỏ nhưng cũng đã tới tuổi đi học, ta mong Vương gia có thể sắp xếp cho nó giúp ta."
Tô Tử Mạch vừa dứt lời, Cửu Vương gia đã vỗ ngực tự tin nói: "Chút việc nhỏ này cứ giao cho bổn vương!"
Tô Tử Mạch nghe vậy thì cũng yên tâm hơn một chút, sau đó lại thấp thỏm không yên: "Cửu Vương gia, liệu nơi mà ngươi định sắp xếp cho Bảo Bảo có đáng tin không, ngàn vạn lần đừng là cái nơi rác rưởi Ngọc Anh đường đó."
Lúc trước ký ức từng trải qua ở Ngọc Anh đường đã để lại ấn tượng xấu trong lòng Tô Tử Mạch, nếu Cửu Vương gia thật sự tìm một nơi giống Ngọc Anh đường thì e là hỏng bét, nàng tuyệt đối không muốn Bảo Bảo ngây thơ đáng yêu của mình bị một nơi như vậy gây họa cho đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.