Bảo Bảo thấy vậy, nhịn không được quát lên: “Con chó hư này dám cướp thịt của ta, đánh chết ngươi.”
Ngay lúc Bảo Bảo đang huơ đũa chuẩn bị đánh con chó kia, con chó kia lại đột nhiên ngã ra đất, miệng không ngừng chảy máu.
Bảo Bảo vừa thấy thì sắc mặt lập tức thay đổi, nói: “Ta chỉ hù dọa ngươi thôi chứ không có muốn đánh ngươi thật đâu. Mẫu thân, người mau mau cứu nó.”
Tô Tử Mạch sớm đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trước mắt. Nàng đương nhiên biết vừa rồi Bảo Bảo hoàn toàn không có đánh con chó đó, con chó đó bị như giờ không hề liên quan đến Bảo Bảo.
Trong đồ ăn có độc.
Tô Tử Mạch rất nhanh đã phản ứng lại. Con chó to này vừa ăn miếng thịt đó vào, thoáng chốc đã chết. Ngoài trong thịt có độc ra, Tô Tử Mạch thật sự không nghĩ ra cách giải thích khác.
Nghĩ đến khả năng này, Tô Tử Mạch vội vàng ngẩng đầu đánh giá xung quanh. Nếu đã có người cố ý hạ độc trong thức ăn, vậy khẳng định là người đó đang ở trong khách điếm này, nói không chừng đang nhìn chằm chằm mình.
Các vị khách xung quanh vẫn ăn uống, trò chuyện như lúc nãy, trông không có chỗ nào đặc biệt.
Tô Tử Mạch thấy vậy, đột nhiên nhanh trí, nhẹ giọng cười nói với Bảo Bảo: “Bảo bảo, miếng thịt lúc nãy rớt trên đất rồi thì thôi, không quan tâm đến nữa, mẫu thân gắp thêm cho con một miếng.”
Lúc nói chuyện, Tô Tử Mạch gắp một miếng thịt đưa vào miệng Bảo Bảo. Chẳng qua là lúc gắp thịt, Tô Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869698/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.