Tô Tử Mạch nghe thấy vậy liền quay sang bên cạnh, người nói chuyện chính là người đàn ông trước đó đã dẫn bọn họ lên thuyền, sau khi lên thuyền Tô Tử Mạch mới biết người đàn ông chính là Vu Đại Hữu và là thuyền trưởng của con thuyền này.
Vu Đại Hữu nói xong chợt nhận thức được lời nói của bản thân có chút quá tiêu cực liền lắc đầu nói: “Tô tiểu thư, ta chỉ là nói năng tùy tiện, ngoài tình huống bình thường ra cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, chỉ là ở trên thuyền lâu sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng mà chúng ta chỉ mất vài ngày là đến Dạ Lan Quốc rồi, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.”
Nói xong Vu Đại Hữu đi tuần tra những nơi khác trên thuyền, Tô Tử Mạch thấy vậy cũng không nghĩ gì nhiều, nhìn thấy trời đã tối nàng cũng đưa Bảo Bảo trở lại khoang tàu nghỉ ngơi.
“Ầm đùng đùng.”
Khi màn đêm buông xuống, mọi người đang chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên một tiếng sấm vang lên, không ngờ trên biển lại có mưa lớn.
Tô Tử Mạch bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc ngồi dậy trên giường, đúng lúc chớp lần nữa lóe sáng, Tô Tử Mạch nhìn qua cửa sổ mạn tàu thấy sóng cuộn trào mãnh liệt, dường như có vô số nguy hiểm đang ẩn giấu sau sóng cuộn mãnh liệt kia.
Lúc Tô Tử Mạch quay đầu lại thì phát hiện Bảo Bảo cũng đã tỉnh dậy, lúc này Bảo Bảo cũng ngồi hẳn người dậy nhìn về phía bên ngoài cửa sổ mạn thuyền.
Bảo Bảo mở to đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869686/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.