“Tô Tử Mạch, nàng tỉnh rồi. Bảo bối sao đột nhiên lại khóc? Vừa rồi còn đang yên lành mà?”
Dạ Ly Thần hoảng hốt giống như là làm sai chuyện gì bị phát hiện, Tô Tử Mạch thấy thế thì nói: “Không sao, chắc là bảo bối đói rồi, ta đút sữa cho nó là được.”
“Vậy nàng còn sửng ra đó làm gì, mau đút đi, đừng để bảo bối đói.”
Dạ Ly Thần nghe thế, vội vàng hối thúc Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch lại trừng mắt nói: “Dạ Ly Thần, ngài không cút ra ngoài, thì sao ta đút sữa cho bảo bối được.”
Đối diện với tiếng quát mắng của Tô Tử Mạch, Dạ Ly thần lại mặt dày nói: “Bản tôn đứng bên cạnh cũng sẽ không ảnh hưởng đến nàng đút sữa, nàng nhanh đi, đừng để bảo bối đói xỉu.”
Thấy Dạ Ly Thần mặt dày vô liêm sỉ như thế, trong mắt Tô Tử Mạch lập tức bùng lên lửa giận. Dạ Ly Thần thấy vậy, cảm thấy tình hình không đúng, lúc này mới vội vàng đi ra ngoài.
“Keo kiệt thế làm gì, cũng không phải chưa từng thấy.”
Lúc gần ra khỏi cửa, trong miệng Dạ Ly Thần vẫn đang lầu bầu không ngừng, chỉ là giọng Dạ Ly Thần quá nhỏ, Tô Tử Mạch không nghe rõ được Dạ Ly Thần đã nói gì.
Sau khi Dạ Ly Thần rời đi, Tô Tử Mạch vội vàng khóa cửa phòng, rồi mới vội vàng cho bảo bối bú sữa.
Bảo bối vừa rồi còn đang khóc nháo, lúc uống được sữa mới coi như yên tĩnh lại. Tô Tử Mạch thấy thế cũng thở phào một hơi.
Chỉ là tình trạng như vậy cũng không duy trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869680/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.