“Lão tổ tông, chúng ta cũng đã đánh ba ván cờ rồi, có phải là người có thể nói cho ta chuyện cha mẹ ta lúc đó rồi không?”
“Chuyện cha mẹ ngươi tuy rằng đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng lão phu quả thật vẫn có chút ấn tượng. Năm đó, mẫu thân ngươi đã đắc tội với người của hoàng thất nước Chu Tước. Nghe nói người của nước Chu Tước đã mời sát thủ của Huyết Vân Các âm thầm hạ độc thủ với cha mẹ ngươi. Bọn họ đến tìm lão phu chính là muốn mời lão phu xuất quan giúp bọn họ một tay.”
Tô Tử Mạch nghe vậy, nhịn không được nói: “Lão tổ tông, nếu đã như vậy, vì sao người không ta tay giúp bọn họ chứ? Bọn họ cũng là người của Tô gia mà!”
Đối diện với sự chất vấn của Tô Tử Mạch, vẻ mặt lão tổ tông lúc này lộ vẻ không quá tự nhiên, nói: “Năm đó lão phu say sưa tu luyện, sớm đã không can dự vào chuyện của Tô gia nữa, cho nên cũng không để ý đến chuyện này. Ai ngờ không bao lâu sau cha mẹ ngươi đã xảy ra chuyện bất trắc. Ai, nói đến lão phu cũng thấy rất tự trách.”
Tô Tử Mạch nghe lão tổ tông nói mà sắc mặt cũng ảm đạm đi vài phần, nhưng việc đã đến mức này rồi, cho dù có trách lão tổ tông cũng đã không còn tác dụng gì. Trước mắt, điều duy nhất mà Tô Tử Mạch có thể làm, chính là tìm ra hung thủ năm đó, báo thù cho cha mẹ.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch vội vàng hỏi tới: “Lão tổ tông, vậy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869669/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.